Xuyên Nhanh: Sinh Tồn Trong Thế Giới Động Vật

Chương 19: Sư Tử Cái Đầu Đàn



Họ bắt đầu xử lý vết thương, làm sạch, khâu lại bằng chỉ tự tiêu rồi bôi một lớp thuốc dày lên vết khâu.

Một nữ bác sĩ còn tiêm một mũi thuốc vào cổ con sư tử, nhìn bao bì thì có vẻ là kháng sinh.

Sau khi hoàn tất mọi bước, họ thì thầm bàn bạc, rồi bác sĩ lớn tuổi nhất khẽ gật đầu.

Khi họ đang thực hiện những bước băng bó cuối cùng, An Lan cẩn thận nhích lại gần một chút, sau đó ngồi thụp xuống khẽ hít hà.

Cô di chuyển rất chậm, cũng không có bất kỳ động tác tấn công nào, vì vậy người hướng dẫn chỉ cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.

Giờ đây khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đến ba mươi mét, cuộc trò chuyện của các thành viên đội cứu hộ vang lên rõ mồn một. Họ đang đọc tên từng con sư tử, kể về tình hình của các nhóm sư tử khác cùng những chuyện xảy ra trong trại.

Thì ra là Samantha đã báo với khu bảo tồn về tình trạng vết thương của sư tử mẹ ngày càng nghiêm trọng.

Là người quay phim, các nhà sản xuất phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, không thể trực tiếp can thiệp vào hành vi của động vật. Nhưng họ có thể thông báo cho hướng dẫn viên, hoặc trực tiếp báo cáo tình trạng của con vật bị thương với khu bảo tồn, để nhân viên quản lý dựa vào quy định mà quyết định có cứu trợ hay không.

Vì điều đó, An Lan mãi mãi ghi lòng tạc dạ.

Cũng vì lòng biết ơn này, cô ngồi yên thật lâu trước ống kính để Samantha có thể ghi lại rõ ràng những thước phim mình cần.

Có lẽ vì bị giữ chân quá lâu, Niota và Suli bắt đầu đi qua đi lại, thi thoảng lại sốt ruột gầm gừ đáp lại tiếng trấn an của Mahti và An Lan.

Đến một thời điểm nào đó, Niota không nhịn được bước về phía này. Càng tiến gần An Lan, nó đi càng chậm, cho đến khi hai bên ngang bằng nhau, nó do dự một chút rồi thử thò một chân trước qua người cô.

An Lan nghiêng đầu, gầm lên.

Một con ngồi, một con đứng, ánh mắt của hai con sư tử cái chạm nhau.

Từ đôi mắt hoang dã ấy khó mà đoán được nó đang nghĩ gì, là vì chênh lệch thể hình hay vì những lần tranh giành thức ăn trước kia, nhưng chỉ vài giây sau Niota đứng khựng lại.

Nó ngồi xuống.

Chẳng bao lâu, Suli cũng tiến đến ngồi xuống.

Mahti đứng bên cạnh quan sát, thầm đánh giá.

Như mọi lần, nó sẽ không can thiệp vào những cuộc cạnh tranh địa vị giữa các sư tử cái, dù đó là khi một đứa con gái đang yêu cầu những đứa khác phải phục tùng. Mahti hiểu rằng nơi đây không phải là chiến trường của nó.

Cuộc tranh đấu địa vị lần này tuy ngắn ngủi, nhưng lại ảnh hưởng sâu sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vào đêm đi săn tiếp theo, khi sư tử mẹ vẫn còn nằm lại trong rừng vì vết thương chưa lành, An Lan lặng lẽ bước lên đầu đội hình, chỉ cách Mahti nửa thân người.

Khi cả đàn tản ra chuẩn bị đội hình săn mồi, cô vẫn đứng yên tại chỗ, tiếp tục ở bên cạnh sư tử cha.

Đó là vị trí của kẻ xua đuổi con mồi, là nơi đối mặt trực diện với con mồi, là vị trí chủ lực trong cuộc săn.

Không một con sư tử nào tỏ vẻ bất mãn.

Tiểu đội đã bao vây con linh dương châu Phi làm mục tiêu, Mahti chặn đường rút lui, An Lan khóa cổ con mồi, Niota và Suli cắn vào hai chân sau, hai con sư tử đực trẻ đảm nhận vai trò áp chế.

Khi lũ sư tử bắt đầu tranh phần thịt, sư tử mẹ cũng khập khiễng bước đến nhập cuộc. Niota bị đẩy ra khỏi chỗ ngồi, vừa mới phát ra tiếng rên rỉ thì An Lan đã nhe răng cảnh cáo.

Niota bất lực gầm gừ, cụp tai, đuôi cuộn lại đầy lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn phải nhường chỗ.

Sư tử mẹ tiến lại, l.i.ế.m lên má An Lan.

Một cảm xúc lạ kỳ cuộn trào trong tim cô.

Dù không được đội vương miện, cũng không được giơ cao trên mỏm đá vinh quang, nhưng An Lan biết mọi thứ đã thay đổi.

Nếu như trước đây cô chỉ là một con non khỏe mạnh hơn bình thường, kỹ năng săn mồi cũng học được kha khá, thì giờ đây cô đã trở thành trụ cột trong nhóm sư tử bán trưởng thành này.

Hy Vọng.

An Lan lặp lại trong lòng những lời con người từng nói.

Thật là một từ đẹp.

Trong nơi hoang dã này, bất kỳ sinh vật nào cũng cần một chút hy vọng để tồn tại.

An Lan có một tương lai đầy hứa hẹn, nhưng ở phía bên kia, trước mắt anh em sư tử Linde như tối sầm, không nhìn thấy chút hy vọng nào.

Hai anh em nhà Linde đã nắm quyền ở đàn sư tử Đập Nước gần ba năm.

Trong thời gian đó, chúng đã đuổi đi vô số sư tử lang thang, nuôi một lứa con thành công đến hơn hai tuổi. Đáng lẽ đàn con sắp trưởng thành, những con sư tử cái cũng có thể bước vào thời kỳ động dục, ai ngờ lại bị kẻ khác chen ngang.

Từ một tháng trước đã bắt đầu có sư tử lang thang xuất hiện ở rìa lãnh địa.

Không cần quan tâm những con sư tử cái, mấy con sư tử đực mới hai tuổi thì chưa thể gọi là lực lượng chiến đấu. Điều khiến hai anh em Linde đứng ngồi không yên chính là con sư tử đực trưởng thành dẫn đầu.