Đoàn làm phim dựng một khu trại ở gần đó, mỗi sáng sớm lái xe đi, đến chiều tối mới quay về.
Trong số đó, người xuất hiện thường xuyên nhất là nhiếp ảnh gia tên Sam, An Lan nhanh chóng quen thuộc với mùi của anh ta.
Thật ra không chỉ mình cô thấy quen, cả đàn sư tử lúc đầu còn có phản ứng với xe cộ, về sau đều đã có thể bình thản đi ngang qua mà không buồn liếc mắt.
Sau khi biến thành sư tử, An Lan mới hiểu ra rất nhiều điều mà trước đây cô không lý giải nổi.
Giờ cô mới biết lý do động vật hoang dã làm như không thấy người ngồi trên xe, thật ra không phải vì chúng ngửi thấy mùi thuốc s.ú.n.g trong nòng súng, cũng không phải do nỗi sợ truyền đời với loài hai chân, mà đơn giản là vì chúng coi người và xe là một thể thống nhất.
Mà con quái vật này thân hình còn to gần bằng tê giác hay voi châu Phi, hoàn toàn không đáng để đàn sư tử liều mình mạo hiểm.
Sau khi Sam kiên trì không ngại mưa gió đến quay chừng hai ba chục ngày, đến cả con sư tử mẹ cảnh giác nhất là Tai Rách cũng chẳng buồn ngó ngàng đến anh ta nữa.
Có một lần họ đến rất gần, khi ấy đàn sư tử đang men theo con đường bánh xe tiến về điểm săn tiếp theo, hai nhóm người và sư tử đi ngang qua nhau, An Lan thậm chí có thể nhìn rõ màu sắc trong mống mắt của Sam và cô nhiếp ảnh gia đi cùng tên Samantha.
Khác với những con sư tử khác, cô luôn có một cảm giác thân thuộc tự nhiên với loài người.
Từ khi đoàn làm phim xuất hiện, An Lan thường dành hàng giờ để quan sát họ, cứ như đang xem kênh truyền hình cũ vậy.
Cũng nhờ vào sự điềm tĩnh kỳ lạ này mà cô nhanh chóng trở thành chú sư tử con được các nhiếp ảnh gia yêu thích nhất, đồng thời cũng là gương mặt đại diện có tần suất xuất hiện nhiều nhất trên Twitter chính thức của các hướng dẫn viên khu bảo tồn.
Trong cộng đồng yêu mèo lớn, cô đã có chút danh tiếng.
Tuy vậy, bản thân An Lan lại không hề hay biết điều đó.
Các nhiếp ảnh gia đều rất chuyên nghiệp, ít ai nói chuyện phiếm khi đến gần đàn sư tử.
Họ chỉ bàn với hướng dẫn viên mấy chuyện như “sư tử con số hai đâu rồi”, hay “con số ba trông có vẻ lại lớn hơn chút rồi nhỉ”, khiến cô cảm thấy khá chán.
Chỉ có lần Sam nói với hướng dẫn viên rằng “con cái số một thể trạng rất khoẻ mạnh” là khiến cô vui sướng cả nửa ngày.
Đám sư tử con đúng là đang lớn nhanh, vì chúng đã bắt đầu ăn thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Lan lần đầu được ăn là một miếng thịt bò nhỏ, chính xác là một mẩu xương có chút thịt dính trên đó, ăn xong còn có thể dùng để mài răng.
Nhưng mẹ chỉ mang thịt về cho các con đúng một ngày, sau đó thì chúng buộc phải chen lên bàn ăn, trong cảnh gà bay chó chạy mà giành giật miếng ăn.
Kể từ ngày đó, mấy câu đùa lúc ăn đồ nướng ngày trước đã thành hiện thực. Thật sự là đuổi theo bò, đuổi theo dê, đuổi theo ngựa mà cắn.
Bất kể con mồi bị vồ đã c.h.ế.t hay chưa, chỉ những con sư tử xông pha giành ăn mới có thịt, còn ai không giành được thì chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng.
Thể hình là yếu tố then chốt tạo nên sức mạnh của họ nhà mèo, mà sư tử cái trời sinh đã nhỏ hơn sư tử đực một vòng.
Để không bị tụt lại quá xa, An Lan lần nào cũng xông pha tranh phần ăn. Sau khi phát hiện sư tử cha không quá hung dữ khi ăn, cô thậm chí còn mạnh dạn chen lên bàn từ sớm.
Lần đầu cô thử làm vậy là khi đàn sư tử săn được một con trâu rừng châu Phi.
Thông thường, những con sư tử cái tham gia săn mồi sẽ là kẻ đầu tiên tranh ăn.
Khi sư tử đầu đàn tiến đến, nó sẽ chen vào và đẩy sư tử cái ra ngoài.
Chờ khi những con sư tử trưởng thành ăn xong, các con sư tử bán trưởng thành và sư tử con mới được phép nhập cuộc.
Trong trường hợp con mồi khan hiếm hoặc con mồi quá mạnh, sư tử đực cũng sẽ tham gia săn bắt.
Bộ quy tắc này đúng với phần lớn bầy sư tử, nhưng ở một vài bầy đặc biệt, sư tử đực lại cho phép các thành viên khác trong gia đình cùng ăn.
An Lan đã quan sát từ lâu và phát hiện sư tử cha chưa bao giờ đuổi những con bán trưởng thành ăn cùng nó. Với tinh thần “chúng nó được thì mình cũng được”, hôm nay cô liền len từ góc vào.
Chỗ đó trùng hợp lại là nơi mẹ đang đứng, bên cạnh là một con sư tử cái Mắt Vàng tính cách khá hiền lành.
Khi An Lan chen vào, hai con sư tử chỉ khẽ gầm gừ lấy lệ. Cô thành công ôm được một mảng thịt da đã toác ra, ăn rất ngon miệng.
Thứ khiến con người có thể buồn nôn khi ngửi thấy lại là đại tiệc trong cảm nhận vị giác của sư tử.
An Lan dùng hàm răng vẫn còn chưa quá sắc để nhai, xé, gặm. Đến khi tiếng gầm gừ cảnh cáo của mẹ vang lên, cô mới ngẩng đầu, l.i.ế.m sạch bọt m.á.u ở khóe miệng.
Thế Giới 1 -