Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 247



Xe ngựa bắt đầu di chuyển, Tiêu Ngọc Minh lập tức đi theo. Về phần Tề Nhị, hắn không còn tâm trí để quan tâm, bây giờ ai tự cứu mạng nấy thôi.

Bên kia, Tề Lương Sinh xuất thần nhìn xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh hầu dần đi xa. Tề Nhị đứng đó, chờ cha đến đón mình, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy phụ thân có động tĩnh gì. Hắn thận trọng đi đến bên cạnh phụ thân, nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, chỉ thấy màn đêm đen kịt, ngoài ra không thấy gì khác.

Cha hắn tức đến ngây người rồi sao?

"Cha." Tề Nhị dè dặt cất tiếng gọi. Tề Lương Sinh vẫn chưa hoàn hồn. Hắn lại cẩn thận nhìn, trước mặt không có gì ngoài một màu đen kịt. "Cha, ngài đang nhìn cái gì vậy?"

Tề Lương Sinh giật mình hoàn hồn, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của nhi tử, chỉ khiến người ta thêm bận tâm. Hắn nặng nề hừ một tiếng, đi đến bên cạnh xe ngựa, giẫm lên ghế đẩu rồi trèo lên xe. Tề Nhị cũng muốn ngồi lên xe, liền nghe cha mình nói: "Đi theo phía sau, tự về nhà đi."

Tề Nhị: "..." Được rồi, đi thì đi.

Bên này, Đường Thư Nghi về Hầu phủ thì đi thẳng đến Thế An Uyển. Tiêu Ngọc Minh thở hổn hển đi theo bên người nàng, không dám lên tiếng. Một lúc sau, mẫu tử hai người một trước một sau bước vào Thế An Uyển. Đường Thư Nghi đứng trên bậc thềm dưới hành lang, nhìn Tiêu Ngọc Minh với vẻ mặt vẫn còn có chút ngoan ngoãn, nhưng nàng vẫn không thể đè nén được cơn giận trong lòng.

"Đánh ba mươi roi, ngươi không có ý kiến gì đi." Nàng nói.

Bỏ hết cái lý lẽ dạy dỗ hài tử không thể đánh, không thể mắng, phải tìm hiểu ngọn nguồn rồi giảng đạo lý. Bây giờ nàng chỉ biết, thân thể chịu đau mới thật sự biết sai, mới có thể ghi nhớ lâu.

Tiêu Ngọc Minh từ sớm đã biết mình không thể tránh khỏi trận đòn này, cho nên vừa nghe Đường Thư Nghi nói, lập tức lí nhí: "Không có không có, nếu không nương lại đánh thêm vài cái nữa đi ạ."

Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, thêm mười cái nữa, tổng cộng là bốn mươi roi."

Tiêu Ngọc Minh: "......." Hắn chỉ giả vờ ngoan ngoãn một chút thôi mà.

Đường Thư Nghi không thèm để tâm nhiều đến vậy, liền phái người gọi Ngưu Hoành Lượng tới hành hình, tay hắn ta vốn khỏe. Lần này nàng thật sự hạ quyết tâm muốn trừng trị hắn.

Một lúc sau, Ngưu Hoành Lượng đi tới, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh, nói: "Quỳ xuống."

Tiêu Ngọc Minh không nói lời nào, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt nàng. Ngưu Hoành Lượng cầm roi, sau khi được Đường Thư Nghi cho phép, hắn giơ roi lên đánh mạnh vào lưng Tiêu Ngọc Minh. Một roi này chắc chắn đã dùng toàn bộ sức lực, lớp y phục của Tiêu Ngọc Minh cũng bị đánh rách.

Ngưu Hoành Lượng vốn là thuộc hạ của Tiêu Hoài, sau khi bị thương thì đến Hầu phủ làm thống lĩnh thị vệ, lòng trung thành với Hầu phủ là điều không cần bàn cãi. Ông cũng nhìn Tiêu Ngọc Minh lớn lên, hai người bọn họ coi như có chút tình thầy trò, biết hắn lại dám cả gan đến kỹ viện, trong lòng cũng vô cùng tức giận, cho nên ra tay không chút lưu tình.

Vút! Vút! Vút!

Từng roi từng roi đánh mạnh vào lưng hắn, chẳng mấy chốc, lưng Tiêu Ngọc Minh đã nhuốm một mảng m.á.u lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ phút này Đường Thư Nghi cuối cùng cũng thấu hiểu câu nói: Đánh vào thân con, lòng mẹ đau. Mỗi lần roi quất vào người Tiêu Ngọc Minh, trái tim nàng lại run lên, vào lúc này nàng thật sự cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

Đè nén xúc động muốn hô dừng lại, nàng nhìn Ngưu Hoành Lượng đánh đủ bốn mươi roi, mới đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, nói: "Ngưu thống lĩnh, ngươi lui ra đi."

"Vâng." Ngưu Hoành Lượng liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh một cái rồi mới sải bước rời đi, kỳ thực ông cũng cảm thấy rất đau lòng.

"Vào phòng đi." Đường Thư Nghi buông lại một câu rồi xoay người đi vào phòng.

Toàn bộ da lưng của Tiêu Ngọc Minh đều bị trầy da tróc thịt, m.á.u theo vết thương chảy dọc xuống, nhìn từ phía sau, hắn gần như biến thành một người đầy máu. Nhịn xuống cơn đau thấu tim, hắn chống hai tay xuống đất, cố gắng đứng dậy, nhưng mới đứng được nửa chừng thì lại ngã khuỵu xuống.

Thạch Mặc và Nghiễn Đài thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ hắn, Nghiễn Đài sợ đến mức bật khóc. Tiêu Ngọc Minh mượn sức của hai người họ để đứng dậy, sau đó đẩy họ ra, loạng choạng đi vào phòng.

Lúc ban đầu, hắn dù sợ hãi nhưng cũng không cho rằng sai lầm ngày hôm nay là chuyện gì quá nghiêm trọng. Chỉ là đến thanh lâu một chuyến mà thôi, cũng không gây ra hậu quả gì. Nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy, cho dù không gây ra hậu quả gì, nhưng hành động ngày hôm nay của hắn, đã khiến một nữ nhân như nương hắn phải chạy đến thanh lâu để bắt hắn, chỉ riêng điểm này thôi, hắn đã phạm phải sai lầm vô cùng trầm trọng.

Vào đến phòng, nhìn thấy Đường Thư Nghi với vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế gấm, hắn đi tới quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Nương, con biết sai rồi ạ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đường Thư Nghi nhìn thấy lưng hắn huyết nhục mơ hồ, đau đến mức mặt không còn chút máu, mũi cũng bắt đầu cay xè, nước mắt suýt chút nữa tuôn rơi. Kìm nén nước mắt, nàng hỏi: "Sai ở đâu?"

"Con không nên đến thanh lâu, khiến nương phải lo lắng, còn khiến nương phải phái người đến nơi ô uế đó." Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói.

Đường Thư Nghi khịt mũi coi thường, xem ra tên tiểu tử này vẫn chưa nhận ra sai lầm thực sự của mình!

Thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn một mực không nhận thức được lỗi lầm, Đường Thư Nghi không khỏi lên tiếng hỏi: "Tại sao con lại muốn đến cái nơi như vậy?"

Vừa nói xong, nàng lại thấy câu hỏi này có chút không ổn, đến nơi đó thì có thể làm gì chứ? Thế là, câu hỏi vừa buông ra, trong phòng liền rơi vào một mảnh im lặng khó xử.

Một lát sau, Đường Thư Nghi định đổi chủ đề, nhưng lúc này Tiêu Ngọc Minh đã lên tiếng, hắn nói: "Chúng con... chúng con chỉ là tò mò."

"Tò mò?"

Đường Thư Nghi nhất thời không biết phải nói gì cho phải, thôi được, trẻ con mười bốn mười lăm tuổi, có chút tò mò về chuyện này cũng là điều bình thường, nhưng không thể vì cái sự tò mò nhất thời ấy mà đến một nơi như vậy được! Nàng cũng không biết phải dạy dỗ hắn về phương diện này ra sao.

Im lặng một lúc, nàng lại nói: "Con có biết, đôi khi lòng tò mò có thể hại c.h.ế.t người không? Lấy chuyện hôm nay làm ví dụ, các con vì tò mò mà đến cái nơi như vậy, ở nơi đó rất dễ nhiễm phải những thứ bệnh tật không sạch sẽ, có lẽ con cũng biết đúng không? Con thử nói xem, nếu con mắc phải loại bệnh đó thì phải làm sao?"