Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 248



Khuôn mặt vốn vì đau đớn mà tái nhợt của Tiêu Ngọc Minh, giờ khắc này lại nhiễm chút đỏ bừng vì xấu hổ. Hắn lắp bắp nói: "Chúng con... Chúng con tìm... tìm trinh nguyên."

Đường Thư Nghi khịt mũi lạnh lùng: "Kỹ viện có vô vàn thủ đoạn để giả làm trinh nguyên, con lại... con lại không có chút kinh nghiệm nào, làm sao mà phân biệt được?"

Tiêu Ngọc Minh cúi đầu, mặt đỏ bừng không nói gì, điểm này ba người bọn họ quả thật chưa từng nghĩ tới. Chỉ là, sau đó khi hắn nhìn thấy nữ tử kia, hắn cũng không còn chút tâm tư nào nữa.

Nữ tử kia dung mạo không tồi, cử chỉ cũng không nhìn ra chút sơ hở nào, nhưng qua ánh mắt của nàng ta, hắn nhìn thấu được rằng mình đã trở thành con mồi của nàng ta. Cũng chính từ giây phút đó, hắn không còn chút tâm tư nào, cũng không còn cảm thấy tò mò nữa.

"Ham muốn an nhàn, yêu thích hưởng lạc, vốn là bản tính của con người." Đường Thư Nghi lại nói tiếp: "Điều này vốn không sai, nhưng nếu cứ mãi đắm chìm vào đó thì sẽ xảy ra hậu quả gì, có lẽ ta cũng không cần phải nói rõ với con đi."

Tiêu Ngọc Minh vẫn quỳ trên mặt đất, chỉ biết gật đầu: "Con biết rồi."

Đường Thư Nghi khẽ ừ một tiếng, lại nói: "Đều là con người cả, tại sao có người công thành danh toại, mà có người lại chỉ tầm thường vô vi?"

Tiêu Ngọc Minh vẫn quỳ trên mặt đất không đáp lời, Đường Thư Nghi tiếp tục nói: "Những người công thành danh toại, là những người biết rõ mình muốn thứ gì, và vì những thứ mình muốn mà biết khắc chế dục vọng của bản thân, nghiêm khắc với chính mình, không ngừng đột phá bản thân cho đến khi đạt đến đỉnh cao. Còn những kẻ tầm thường vô vị, hoặc là mờ mịt không có định hướng, ngay cả khi họ làm việc chăm chỉ cũng không biết mình chăm chỉ vì cái gì, hoặc là ham ăn biếng làm, chìm đắm trong dục vọng không sao thoát ra được."

Nói đến đây, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, cúi xuống đỡ hắn đứng lên, rồi dìu hắn đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, hỏi: "Con có muốn trở thành một người tầm thường vô vị không?"

Tiêu Ngọc Minh dứt khoát lắc đầu.

Đường Thư Nghi trên mặt nở nụ cười, "Không muốn trở thành người tầm thường vô vị, vậy thì hãy cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ xem con thực sự muốn thứ gì, và làm thế nào để đạt được điều mình muốn."

Nghe những lời này của nàng, hai tay Tiêu Ngọc Minh nắm chặt thành nắm đấm, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Nương, con... con còn có thể trở thành đại tướng quân sao?"

Mong muốn từ nhỏ của Tiêu Ngọc Minh, chính là trở thành người giống như phụ thân, trở thành đại tướng quân rong ruổi khắp chiến trường. Phụ thân hắn cũng từng hứa sẽ mang hắn đến chiến trường, để hắn trở thành đại tướng quân. Nhưng mà, hắn còn chưa kịp đặt chân ra chiến trường, phụ thân đã qua đời.

Sau khi phụ thân qua đời, Hoàng thượng mặt ngoài mặc dù đã ban thưởng rất nhiều thứ cho phủ Vĩnh Ninh Hầu bọn họ như một sự an ủi, nhưng lại không cho phép đại ca của hắn kế thừa tước vị. Lúc đó tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ Hoàng thượng không muốn gia tộc bọn họ lại có thêm một vị tướng quân khác.

Khi Đường Thư Nghi nghe thấy câu hỏi của hắn, rất tự nhiên đáp: "Tại sao vì không thể? Ta cho con luyện võ, tìm cách mở đường cho con ở Tây Bắc quân, không phải chỉ vì muốn để con trở thành đại tướng quân sao?"

"Nhưng mà Hoàng thượng...."

Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: "Mặc dù Đại Càn Triều là giang sơn của họ Lý bọn họ, nhưng không phải tất cả đều do họ Lý bọn họ quyết định. Nhi tử, chỉ cần con muốn, hơn nữa còn vì nó mà nỗ lực, nương sẽ giúp con."

Giọng điệu của nàng kiên định nghiêm túc, trái tim của Tiêu Ngọc Minh dâng trào, mũi cũng có chút chua xót. Mặc dù sau khi thôi học, hắn nói muốn luyện võ, nhưng đó chỉ là để đối phó mà thôi. Hắn cảm thấy dù mình có luyện tập giỏi đến đâu, chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn kiêng dè với uy vọng của phủ nhà bọn họ trong Tây Bắc quân, hắn liền không có cách nào trở thành đại tướng quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng bây giờ có những lời này của Đường Thư Nghi lại thắp sáng hy vọng trong lòng hắn. Hắn tin rằng nương hắn nói được làm được, nhìn vào những chuyện nương hắn đã làm cho đại ca liền có thể hiểu.

"Nương...." Tiêu Ngọc Minh đột nhiên rưng rưng nước mắt, hắn không muốn nước mắt chảy ra, nhưng nó không nghe lời, tự mình tuôn rơi.

"Sao lại khóc rồi?" Đường Thư Nghi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho hắn, "Đau không?"

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, nước mắt vẫn cứ chảy ra, vì sự bức bối của mấy năm qua, cũng vì hy vọng về tương lai.

Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không thôi. Hít hít vài hơi, nàng nói: "Nương bôi thuốc cho con."

Tiêu Ngọc Minh vừa khóc vừa gật đầu, Đường Thư Nghi đỡ hắn đến bên cạnh ghế gấm, để hắn nằm trên đó, quay đầu gọi ra bên ngoài. Rèm cửa lập tức được vén lên, người bước vào lại là Tiêu Ngọc Châu, chỉ có điều Thúy Trúc, Thúy Vân và Thạch Mặc, Nghiễn Đài cũng đi theo bước vào.

Tiêu Ngọc Châu đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, rưng rưng nước mắt nói: "Để xem sau này huynh có dám làm chuyện xấu nữa không." Vừa rồi khi Tiêu Ngọc Minh bị đánh, con bé ở thư phòng nhìn thấy, mặc dù vô cùng đau lòng, nhưng vẫn cố chịu không đi ra ngoài, con bé biết Đường Thư Nghi đánh Tiêu Ngọc Minh như vậy là đúng.

Tiêu Ngọc Minh cười trong nước mắt, "Không dám, nương còn lợi hại hơn cha."

Đường Thư Nghi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, dùng khăn tay lau khóe mắt bật cười, sau đó nói với Thúy Trúc và Thúy Vân: "Đi chuẩn bị nước nóng và thuốc trị thương, gọi đại phu đến."

Thúy Trúc và Thúy Vân đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, nàng lại nói với Nghiễn Đài và Thạch Mặc: "Cầm một bộ y phục để thay tới đây."

Nghiễn Đài và Thạch Mặc vội vàng gật đầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Một lúc sau, mọi thứ được mang đến, đại phu cũng đã đến. Đại phu nhìn thấy vết thương của Tiêu Ngọc Minh thì giật mình. Tuy nhiên, là đại phu trong phủ, ông biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cho nên không nói gì, xắn tay áo điều trị cho Tiêu Ngọc Minh.

Nhưng lúc này, liền thấy Hầu phu nhân cầm kéo nhúng vào trong rượu, sau đó bắt đầu cắt y phục của Nhị công tử, động tác vô cùng cẩn thận. Ông không để mình làm thay Hầu phu nhân, mà đứng sang một bên giúp đỡ.

"Chịu đau một chút." Đường Thư Nghi khẽ nói.

Tiêu Ngọc Minh gật đầu, Tiêu Ngọc Châu lấy khăn tay nhét vào miệng hắn.

Đường Thư Nghi cẩn thận cắt bỏ phần y phục thấm m.á.u dính vào da thịt, đại phu lập tức đưa miếng vải bố sạch qua rồi nói: "Làm sạch vết thương."

Đường Thư Nghi nhận lấy miếng vải bố, nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một lau sau vết thương, Tiêu Ngọc Minh đau đến mức trên trán chảy đầy mồ hôi, Tiêu Ngọc Châu cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Sau khi làm sạch vết thương, đại phu lại đưa kim sang dược qua, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng bôi thuốc, sau đó phối hợp với đại phu dùng vải bố băng bó vết thương.

Làm xong mọi thứ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ếch Ngồi Đáy Nồi