Nhưng bên phía Tiêu Dịch Nguyên, mọi chuyện cũng không hề đơn giản như Triệu quản gia mô tả. Hắn nhận được một lá thư, không biết ai đã nhét dưới gối mình từ lúc nào. Giờ đây, hắn ngơ ngác nhìn vào vài dòng chữ không đầu không cuối trên đó: Lão Hầu gia phủ Vĩnh Ninh, tên là Tiêu Thành Côn.
Cái tên Tiêu Thành Côn này, hắn quen đến mức không thể quen hơn được nữa. Tổ mẫu hắn nhắc đến cái tên này không biết bao nhiêu lần trong đời. Mọi người đều cho rằng ông ấy đã qua đời, không ngờ ông ấy lại được ban tước vị mà còn cưới vợ người khác.
Trong lòng hắn nổi cơn sóng gió, tâm trạng hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ “bất an” để hình dung.
Ba chữ Vĩnh Ninh Hầu này cũng không xa lạ gì với hắn. Ngày đầu tiên hắn và đường đệ đến Thượng Kinh, ngay tại cổng thành đã đụng phải thế tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Chỉ vì ngựa của thế tử khiến đường đệ của hắn sợ đến mức ngã xuống đất, mà hắn ta liền ném cho mười lượng bạc.
Mười lượng bạc! Đó là chi phí sinh hoạt cho cả nhà hắn trong cả một năm.
Sau đó, hắn đến cầu kiến Phương đại nho. Đứng ở cửa viện, hắn phải dỗ dành gã sai vặt kia một lúc lâu mới có thể lách vào. Còn thế tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu, còn chưa kịp đến gần, gã sai vặt kia đã lập tức gật đầu, mặt mày tươi cười đón tiếp.
Giờ đây, hắn mới biết, hai vị công tử kim chi ngọc diệp kia lại mang họ Tiêu giống hắn.
Một cơn tức nghẹn trong lòng, muốn bùng phát ra ngoài, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào đẩy nó ra. Hắn cất lá thư đi, định ra ngoài đi dạo một chút. Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Thang Tử Ngang – người ở cùng phòng với hắn đã trở về.
Nhìn thấy hắn, Thang Tử Ngang cất lời: “Dịch Nguyên, mấy ngày nữa Phương đại nho sẽ tham gia một buổi nhã tập, nói muốn dẫn theo vài học trò, ngươi có muốn tham gia không?”
Tiêu Dịch Nguyên lắc đầu: “Lão sư không để tâm đến ta.”
“Vậy ngươi phải mau tranh thủ cơ hội!” Thang Tử Ngang tỏ vẻ hưng phấn, “Ngươi có biết ai là người khởi xướng buổi nhã tập lần này không?”
Tiêu Dịch Nguyên lại lắc đầu.
Thang Tử Ngang với vẻ mặt “ta biết ngươi không biết”, liền nói: “Là Tề đại nhân, học sĩ nội các.”
Tiêu Dịch Nguyên đến Thượng Kinh chưa lâu, hoàn toàn không biết học sĩ nội các Tề đại nhân là ai, trên mặt vẫn còn nét bối rối.
Thang Tử Ngang thấy vậy, liền tiến lại gần, hạ giọng nói: “Vị Tề đại nhân này ấy à, không phải là nhân vật tầm thường. Xuất thân từ một đại gia tộc, năm mười chín tuổi đã tham gia khoa cử và giành được danh trạng nguyên. Theo lẽ thường thì hắn hẳn phải vào Hàn Lâm Viện, nhưng hắn lại không, mà bắt đầu từ một chưởng sự bát phẩm. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã leo lên đến chức Hộ bộ Thượng thư. Cách đây không lâu lại được tiến vào Nội các.”
Thang Tử Ngang nói xong, còn thở dài một tiếng: “Người như vậy, chúng ta chỉ có thể ngước nhìn thôi! Người có gia thế tốt, luôn khác biệt với những kẻ bình thường như chúng ta!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Dịch Nguyên nghe hắn nói những lời này, nắm đ.ấ.m khẽ siết lại. Lúc này, Thang Tử Ngang lại tiếp tục: “Ngươi có biết Tề đại nhân chọn địa điểm nhã tập lần này ở đâu không? Là Hồ Quang Tạ.”
Trên mặt Tiêu Dịch Nguyên lại lộ vẻ mê mang, Hồ Quang Tạ là nơi nào?
Thang Tử Ngang lại giải thích: “Cái Hồ Quang Tạ này, nghe nói là do Tiêu Dao Vương xây dựng để ngắm cảnh đẹp hồ Lãng Nguyệt. Sau khi Tiêu Dao Vương qua đời, không biết vì sao nơi này lại rơi vào tay phủ Vĩnh Ninh Hầu.”
“Phủ Vĩnh Ninh Hầu cùng Tề phủ hợp tác, dùng Hồ Quang Tạ để mở một hội quán, chuyên dành cho các quan lại quyền quý đến tụ tập vui chơi. Ta nghe nói, cái Hồ Quang Tạ này thu tiền như nước. Phủ Vĩnh Ninh Hầu vốn đã cực kỳ phú quý, giờ lại càng thêm giàu có. Than ôi, đúng là người với người không thể so sánh được.”
Thang Tử Ngang nghiêng người lại gần Tiêu Dịch Nguyên, hạ thấp giọng: "Chúng ta phải dốc hết sức, tiêu tốn gần hết vốn liếng mới có thể vào được Thượng Lâm thư viện này. Ngươi có biết không? Nhị công tử nhà Vĩnh Ninh Hầu vốn chẳng có học vấn hay nghề nghiệp gì, khắp Thượng Kinh ai mà chẳng hay danh tiếng của hắn. Ấy thế mà, kẻ như vậy, sáu bảy tuổi đã bắt đầu vào Thượng Lâm thư viện đọc sách."
Tiêu Dịch Nguyên rũ mắt, không nói gì. Thang Tử Ngang liếc nhìn hắn, tiếp tục: "Đại công tử nhà Vĩnh Ninh Hầu cũng là thế tử của phủ, học vấn tuy hơn Nhị công tử một chút, nhưng cũng chỉ ở mức bình thường, cách ngươi còn xa lắm. Nhưng ngươi biết không? Hắn được Phương đại nho đích thân chỉ dạy, lại còn bái học sĩ nội các Tề đại nhân làm thầy."
Thang Tử Ngang thở dài nặng nề, rồi vỗ vỗ vai Tiêu Dịch Nguyên: "Chúng ta đành phải chấp nhận số phận thôi, Dịch Nguyên. Nếu xuất thân của ngươi giống như thế tử phủ Vĩnh Ninh Hầu, có lẽ sau này còn được phong hầu bái tướng."
"Tử Ngang huynh nói cẩn thận." Tiêu Dịch Nguyên lập tức lên tiếng.
Thang Tử Ngang cười ha hả: "Ta chỉ nói bừa thôi mà, nói nhảm thuận miệng thôi."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu với hắn: "Ta còn có chút việc, xin cáo lui trước."
"Ồ, ngươi có việc thì cứ đi đi." Thang Tử Ngang vội vàng xua tay.
Tiêu Dịch Nguyên bước ra khỏi phòng ngủ, một cơn gió lướt qua, thổi bay vạt áo của hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua Thang Tử Ngang, rồi sải bước rời đi. Hắn cần tìm một nơi yên tĩnh để suy ngẫm.
Đọc xong bức thư kia, hắn quả thực không thể nào buông bỏ. Những năm tháng qua nhà họ vật lộn để tồn tại, trước khi ra ngoài, đường đệ của hắn còn chưa từng được ăn qua màn thầu bột mì. Nghĩ đến tổ phụ của hắn, người có tước vị, cưới vợ sinh con, sống cuộc đời phú quý vô cùng, hắn không thể nào không để tâm.
Nhưng lời nói của Thang Tử Ngang khiến hắn nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hắn đường nhiên nhận được một phong thư, quan hệ giữa hắn và Thang Tử Ngang cũng không thân thiết là bao, ngày thường hai người cũng không nói chuyện nhiều. Vậy mà hôm nay, Thang Tử Ngang lại kéo hắn nói đủ thứ chuyện, còn nhiều lần nhắc đến phủ Vĩnh Ninh Hầu, liên tục ám chỉ nếu hắn có xuất thân tốt thì sẽ ra sao.
Rõ ràng, có kẻ muốn lợi dụng mối quan hệ của hắn với phủ Vĩnh Ninh Hầu để gây chuyện.