Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 281



Đường Thư Nghi vẫn chưa biết, Tiêu Dịch Nguyên đã biết thân phận thật của mình. Nàng còn đang đợi Tiêu Ngọc Minh trở về, cũng không biết hôm nay hắn đã thể hiện thế nào trước mặt Hướng đại tướng quân. Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Minh đã trở lại, sắc mặt coi như khá tốt, không có chút vẻ không vui nào.

"Thế nào rồi?" Nàng hỏi.

Tiêu Ngọc Minh đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, đáp: "Hướng đại tướng quân bảo con làm tùy tùng cho ngài ấy."

Đường Thư Nghi nghe vậy thì ngẩn người, sau đó vẻ mặt chợt hiểu, nàng hỏi: "Con đã nói thế nào?"

"Làm thì làm thôi ạ!" Tiêu Ngọc Minh nói, vẻ mặt thản nhiên.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, rồi mỉm cười: "Ta biết nhi tử ta là người có thể co được giãn được. Con xem, làm công tử ca của Hầu phủ cũng được, làm tùy tùng của đại tướng quân cũng chẳng sao."

Tiểu Ngọc Minh: "......."

"Vậy hôm nay con đã làm gì bên cạnh Hướng đại tướng quân?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Minh đáp: "Đại tướng quân làm gì con đều đi theo bên cạnh. Buổi sáng, sau khi ngài ấy từ sân luyện võ trở về, vẫn luôn ở trong thư phòng đọc sách và xem bản đồ. Buổi chiều, ngài ấy có đi gặp mặt hai vị bằng hữu."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Hướng đại tướng quân dụng tâm. Nhi tử, ngài ấy lấy mình làm gương mà chỉ dạy cho con. Con làm tuỳ tùng của ngài ấy, luôn theo sát bên người, đại tướng quân luyện võ thế nào, xem sách gì, cách quản giáo bộ hạ ra sao, làm sao ở chung với đồng liêu, con đều nhìn thấu đáo. Chỉ cần con chịu khó, tuyệt đối có thể học hỏi được điều gì đó."

"Nương, con hiểu rồi." Tiêu Ngọc Minh cung kính đáp.

"Nhi tử của ta đã trưởng thành rồi." Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Lát nữa ăn tối xong, con hãy ghi lại những gì hôm nay Hướng đại tướng quân đã làm, suy nghĩ xem chuyện nào con nên học, học như thế nào. Chỗ nào không hiểu, ngày mai mang đến hỏi đại tướng quân."

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu. Trong lòng Đường Thư Nghi lại suy tính, nhất định phải có lễ vật hậu tạ Hướng phu nhân, hơn nữa phải là lễ vật thật lớn. Dù sao Hướng đại tướng quân cũng là người sủng ái vợ mình, chỉ cần Hướng phu nhân vui vẻ, Hướng đại tướng quân cũng sẽ lấy làm hài lòng.

Ăn tối xong, Tiêu Ngọc Minh không quay về viện của mình mà đến tìm Ngưu Hoành Lượng, xin chỉ dạy cách đọc bản đồ. Bản đồ mà Hướng đại tướng quân xem hôm nay, dẫu có nhìn thế nào hắn cũng không thể hiểu được.

Ngưu Hoành Lượng nghe nói Tiêu Ngọc Minh sắp theo học bên cạnh Hướng đại tướng quân thì vô cùng mừng rỡ, còn nói: "Nhị công tử, đây quả là cơ hội ngàn năm có một, ngài nhất định phải nắm chắc lấy nó!"

"Ta biết, Ngưu sư phụ." Tiêu Ngọc Minh cung kính đáp: "Nay con đến đây là để xin ngài chỉ dạy cách đọc bản đồ."

"Chuyện nhỏ, ngài cứ đi theo ta." Ngưu Hoành Lượng vui vẻ ra mặt. Nhị công tử Hầu phủ nay đã biết chủ động cầu học hỏi, đây đúng là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp.

Vào phòng, Ngưu Hoành Lượng lấy ra một tấm bản đồ, bắt đầu tỉ mỉ giảng giải cho hắn từng li từng tí một...

Đường Thư Nghi rất nhanh đã nắm bắt được tin tức này. Nàng quay sang hỏi Thuý Trúc và Thuý Vân: "Ngưu sư phụ có một đứa con trai đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vâng, đúng vậy. Hình như khoảng mười hai, mười ba tuổi, nghe nói rất thích đọc sách." Thuý Vân đáp lời.

Đường Thư Nghi trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngày mai gọi Ngưu sư phụ đến, hỏi xem nhi tử của hắn có nguyện ý đến Thượng Lâm thư viện đọc sách không. Nếu có, bảo Triệu quản gia đưa người đến."

Đối với những người tận tâm với Hầu phủ, tận tâm với nhi tử của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi.

Nghĩ đến đây, nàng quay đầu lại nói với Thuý Trúc và Thuý Vân: "Nếu hai người các ngươi có phải lòng ai, cứ nói với phu nhân này, phu nhân sẽ đứng ra làm chủ cho hai người."

Mặt Thuý Vân nghe vậy liền đỏ bừng. Thuý Trúc lại nói: "Phu nhân, nô tỳ không muốn lập gia thất, nô tỳ muốn theo ngài học hỏi bản lĩnh."

Đường Thư Nghi bật cười lớn: "Được, vậy ngươi hãy cố gắng học cho thật tốt."

Nói rồi nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thuý Vân, nàng trêu ghẹo: "Thật sự đã nhìn trúng ai rồi sao! Nói cho ta biết, là ai?"

Mặt Thuý Vân ngượng ngùng đến mức càng đỏ hơn. Nàng hành lễ với Đường Thư Nghi rồi nói: "Nô tỳ đi xem nồi sâm nhân đã nấu xong chưa."

Nói xong, nàng bước nhanh rời đi. Đường Thư Nghi quay đầu lại, tò mò hỏi Thuý Trúc: "Ai vậy? Ngươi có biết không?"

Thuý Trúc mỉm cười: "Là nhị nhi tử của Triệu quản gia – Triệu Lập."

Đường Thư Nghi nghĩ đến nhị nhi tử của Triệu quản gia, hình như tầm mười tám, mười chín tuổi, một thiếu niên cao lớn.

"Triệu Lập có biết không?" Đường Thư Nghi hỏi.

"Biết ạ. Là Triệu Lập để ý Thuý Vân trước." Thuý Trúc đáp.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Ngươi nói với Thuý Vân, khi nào muốn thành thân thì nói với ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Chỉ là, cho dù thành hôn xong, nàng vẫn phải ở lại chỗ ta để tiếp tục làm việc."

Triệu Lập cũng làm việc trong Hầu phủ, hiện tại là một tiểu quản sự. Nếu Thúy Vân và Triệu Lập thành thân, cũng coi như bọn họ không rời khỏi phủ, quay lại làm việc thì lại càng tốt.

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cho dù là cổ đại hay hiện đại đều như vậy. Sau khi nữ nhân thành hôn, không chỉ dựa vào của hồi môn để giữ vững chỗ đứng, mà còn dựa vào nương gia hoặc thân phận. Thúy Vân là nha đầu mua từ bên ngoài về, không phải là hài tử trong phủ, so với nhi tử của Triệu quản gia vẫn thấp hơn một bậc.

Tuy nhiên, nếu nàng ấy thành hôn xong vẫn làm việc bên cạnh ta, ai cũng không dám xem thường nàng ấy. Hơn nữa bọn họ đều là hạ nhân, nào có chuyện ai coi thường ai, chỉ cần nơi nào có người liền có giang hồ.

Đương nhiên, người nhà Triệu quản gia cũng rất tốt, hắn cũng là một người thông minh, Thúy Vân gả vào nhà hắn thật sự rất tốt.

Ta tán gẫu với Thúy Vân, Thúy Trúc một lúc, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.