Phương đại nho cất lá thư trong tay vào ngăn kéo, lại mỉm cười nói: "Coi như là học sinh của ta, nhưng lão sư của hắn không chỉ có ta. Chỉ là, trong bài thơ này, hắn học nhiều từ lão phu. Tề Tuần Chi kia cả ngày nghiên cứu đường làm quan, làm sao có thể dạy người làm thơ?"
"Lời lão sư nói khiến học sinh cảm thấy hồ đồ." Tiêu Dịch Nguyên nói.
"Tiêu Ngọc Thần, đại công tử phủ Vĩnh Ninh hầu." Phương đại nho nói xong còn thở dài một tiếng: "Từ hắn, lão phu mới thật sự hiểu được, nhìn người nhìn sự không thể kết luận chủ quan. Nếu không phải mẫu thân hắn dùng thủ đoạn khiến lão phu nhận hắn làm đệ tử, lão phu cũng không biết hắn có chỗ hơn người như vậy."
Tiêu Dịch Nguyên nghe Thập Thất Vương gia nhắc tới cái tên này, động tác đóng sách khẽ dừng lại, sau đó như không có chuyện gì nói: "Vậy mẫu thân của hắn hẳn là một người rất tốt."
Phương đại nho nghĩ đến thủ đoạn làm người của Đường Thư Nghi, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười, nói: "Hầu phu nhân kia... Quả thật là một vị mẫu thân tốt."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Hai ngày nữa, Tề Tuần Chi muốn tổ chức một buổi nhã tập ở Hồ Quang Tạ, mời lão phu đến, lúc đó ngươi cũng đi theo ta đi." Phương đại nho nói tiếp.
"Tạ ơn lão sư." Tiêu Dịch Nguyên cúi người sâu thẳm hành lễ với Phương đại nho, cơ hội này không phải ai cũng có được.
Phương đại nho khoát tay: "Học vấn của ngươi không cần phải nói, khoa cử cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng sách ngươi đọc quá ít, trải nghiệm nhân sinh còn nông cạn, cần phải bù đắp những mặt này."
Là một người đọc sách, bị nói đọc ít sách, Tiêu Dịch Nguyên có chút đỏ bừng mặt, nhưng những lời Phương đại nho nói đều là sự thật. Hắn xuất thân nghèo khó, từ nhỏ trong nhà còn chưa từng thấy một tờ giấy, càng đừng nói đến loại vật phẩm cao quý như sách vở. Sau khi bắt đầu đèn sách, những sách hắn tiếp xúc đều là kinh sử điển tịch dùng để thi cử, những loại sách khác hắn không có cơ hội tiếp xúc. Lão sư của hắn đến Nam Cương ẩn cư, tàng thư trong nhà cũng không nhiều. Sau khi vào Thượng Lâm thư viện, nói chuyện với đồng liêu, hắn mới biết, người khác ngoài việc đọc kinh sử tử tập những loại sách dùng để thi cử ra, còn đọc rất nhiều sách về các lĩnh vực khác, ngũ hoa bát môn cái gì cũng có. Mà những sách đó, hắn còn chưa từng nghe nói qua.
"Chỉ là bây giờ ngươi vẫn nên tập trung nghiên cứu kinh sử tử tập, sau khi khoa cử xong rồi hãy đọc những thứ khác." Phương đại nho khuyên bảo.
Năm sau là kỳ thi xuân, Tiêu Dịch Nguyên không thích hợp nhất thời tiếp xúc với một lượng lớn kiến thức khác, Phương đại nho sợ sẽ ảnh hưởng đến khoa cử của hắn.
"Vâng, học sinh đã rõ." Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu xuống, cẩn thận đóng lại cuốn sách trong tay. Vừa rồi nghe thấy cái tên Tiêu Ngọc Thần, trong lòng hắn lại dấy lên mấy phần hoảng loạn, nhưng hắn lập tức kiềm chế bản thân, hiện tại tất cả của hắn đều phải lấy khoa cử làm trọng, không thể bị những chuyện khác làm phân tâm.
Giúp Phương đại nho đóng sách xong, hắn hỏi một chỗ không hiểu trong quá trình học. Phương đại nho cẩn thận giải đáp, sau đó Tiêu Dịch Nguyên cáo lui.
Ra khỏi thư phòng của Phương đại nho, hắn định quay lại phòng học tiếp tục đọc sách một lúc. Trên đường đi, một người ăn mặc giống đầy tớ chặn đường đi của hắn: "Tiêu công tử, nhà ta có việc mời ngài."
Tiêu Dịch Nguyên cẩn thận nhìn gã sai vặt, xác nhận mình không quen biết người này, nói: "Tiên sinh nhà ngươi là...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã sai vặt cười kiêu ngạo: "Tiên sinh nhà ta là phụ tá của Nhị hoàng tử."
Nghe được ba chữ Nhị hoàng tử, đầu óc Tiêu Dịch Nguyên chợt hỗn loạn. Chẳng lẽ chính là Nhị hoàng tử gửi thư cho hắn? Phủ Vĩnh Ninh hầu có thù oán gì với Nhị hoàng tử sao? Nhưng đó dù sao cũng là hoàng tử!
"Tiêu công tử, xin mời." Gã sai vặt làm một động tác mời.
Tiêu Dịch Nguyên không muốn đi cùng gã sai vặt này, nhưng lại không thể không đi. Một trước một sau, hai người ra khỏi Thượng Lâm thư viện, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ở cửa. Gã sai vặt lại làm động tác mời. Hắn siết chặt nắm đấm, vén rèm xe lên.
Chỉ thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi ngồi trong xe, tướng mạo bình thường nhưng phong thái tao nhã. Nhìn thấy hắn, nam tử chắp tay mỉm cười nói: "Mạo muội mời Tiêu công tử đến đây, tại hạ bồi lễ."
Tiêu Dịch Nguyên lập tức chắp tay chào lại: "Không biết xưng hô tiên sinh thế nào."
"Tại hạ họ Hoàng, Hoàng Văn Diệu." Hoàng Văn Diệu lại chắp tay nói.
"Hoàng tiên sinh."
Tiêu Dịch Nguyên trong lòng vô cùng lo lắng, tay hắn giấu trong vạt áo bắt đầu run rẩy. Hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Hoàng Văn Diệu vẫn nhìn thấu sự căng thẳng đó, chỉ nghe hắn ta nói: "Tiêu công tử không cần quá lo lắng, ta chỉ thay Nhị hoàng tử chuyển lời mà thôi."
Lời nói có phần kiêu ngạo và đầy hàm ý đe dọa. Bàn tay Tiêu Dịch Nguyên nắm chặt lại trong tay áo. Không ai muốn bị xem thường, càng không ai muốn bị uy hiếp.
"Ngài cứ nói." Hắn đáp.
"Tìm một nơi hẻo lánh, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện." Hoàng Văn Diệu cười nhạt, trong mắt lộ rõ vẻ xem thường kẻ nghèo khó.
Tiêu Dịch Nguyên im lặng. Lúc này, lời nói của hắn có lẽ cũng vô dụng.
"Đi thôi." Hoàng Văn Diệu khẽ quát, cỗ xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
Nhưng có một điều họ không hề hay biết, là có một bóng người vẫn luôn theo sát phía sau xe ngựa, giữ một khoảng cách không quá xa, không quá gần.