Nói rồi, hắn phất tay. Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên, một trái một phải kẹp lấy Nhị hoàng tử, dùng dây thừng trói chặt lấy hắn.
"Phản rồi! Các ngươi tạo phản rồi! Buông ta ra!" Nhị hoàng tử điên cuồng giãy giụa, nhưng không hiểu sao sợi dây thừng càng trói càng siết chặt.
Thủ lĩnh ngự lâm quân thấy vậy, giọng vẫn đều đều: "Nhị hoàng tử, thần chỉ phụng mệnh hành sự, xin ngài hợp tác."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hắn ta lại phất tay, sau đó quay người sải bước rời đi. Hai tên thuộc hạ nhìn Nhị hoàng tử, cung kính nói: "Nhị hoàng tử, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc, ngài có gì muốn trăn trối thì lát nữa hãy nói với Hoàng thượng."
Nhị hoàng tử nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn hai người họ: "Cứ chờ đó, ta sẽ khiến cả nhà các ngươi phải tru di cửu tộc!"
Hai tên thuộc hạ nghe vậy, trong lòng không khỏi run sợ, nhưng đây là thánh chỉ, bọn họ không thể không nghe theo. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong sao Nhị hoàng tử lần này sẽ mãi mãi không thể xoay chuyển tình thế.
Phủ Nhị hoàng tử không cách xa hoàng cung là bao, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nhị hoàng tử bị trói, bước vào Ngự thư phòng, quỳ thẳng xuống trước mặt Hoàng đế, "Phụ hoàng, nhi thần đã phạm phải sai lầm gì?"
Hoàng đế cười lạnh: "Ngươi làm sai cái gì? Ngươi chẳng làm sai gì cả. Là ta sai, ta đáng lẽ phải sớm nhường ngôi vị cho người."
Hoàng đế đứng dậy, đi sang một bên, chỉ vào chiếc ghế đẩu sau án thư, giọng trầm xuống: "Đến đây, Lý Cảnh Minh, ngươi ngồi vào đây."
"Phụ hoàng." Nhị hoàng tử vội vàng cúi đầu dập đầu, lớn giọng kêu oan: "Phụ hoàng, người oan uổng nhi thần rồi. Nhi thần từ trước đến nay chưa từng có ý niệm đó."
"Hừ! Ngươi chưa từng có ý niệm đó? Vậy ngươi nói cho ta biết, là ai đã đề nghị phong tước vị Vĩnh Ninh Hầu cho người khác? Là ai?" Hoàng đế gầm lên, cổ họng đau rát, nhưng chỉ có cách này, y mới có thể chút bỏ cơn giận trong lòng.
Gần đây, y rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình không còn khỏe mạnh như trước. Không ai không sợ chết, y cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, y còn chưa chết, đứa con ngoan của y đã muốn thay y quyết định mọi việc.
Nhị hoàng tử làm sao ngờ được, những lời hắn dặn Hoàng Văn Diệu nói với Tiêu Dịch Nguyên, lại nhanh chóng đến tai Hoàng đế đến vậy. Hắn ta kinh ngạc nhìn Hoàng đế, á khẩu không biết phải nói gì. Mà khi Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc này của hắn ta, y thật sự muốn nhét hắn ta trở lại bụng Lương quý phi để nặn ra một lần nữa.
Hắn và Lương quý phi đều không phải hạng người ngu dốt, sao lại có thể sinh ra một tên ngốc như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng đế giơ tay chỉ vào Nhị hoàng tử, hạ lệnh: "Truyền chỉ, cấm túc Nhị hoàng tử Lý Cảnh Minh, không được phép bước ra khỏi phủ hoàng tử nửa bước."
Nhị hoàng tử như quả bóng bị xì hơi, ngã sụp xuống đất. Bị cấm túc đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ mất hết mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, chứ đừng nói đến việc nhúng tay vào triều chính. Điều này cũng có nghĩa, hắn ta buộc phải rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Không được, không được, hắn không cam tâm, không cam tâm chút nào!
"Phụ hoàng, nhi thần không có, nhi thần không có!" Nhị hoàng tử nằm trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
Hoàng đế lại cười lạnh: "Lý Cảnh Minh, ngươi dám nói trước giờ ngươi chưa từng nghĩ tới việc trở thành Hoàng đế sao? Ngươi dám nói ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc, muốn đặt m.ô.n.g xuống chiếc ghế này?"
"Nhi thần không có, nhi thần không có." Nhị hoàng tử tiếp tục khóc, hắn ta không biết phải biện minh như thế nào, hắn ta cũng không biết tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này. Rõ ràng ván cờ này, hắn định sẵn đã thắng!
"Kéo hắn ra ngoài."
"Hoàng thượng, đều là thần thiếp không biết dạy dỗ nhi tử, ngài phạt thần thiếp đi." Lương quý phi đột nhiên từ bên ngoài lao vào, vội vàng chạy tới trước mặt Hoàng đế, quỳ gối trước mặt Ngài, khóc đến mức làm người đau lòng.
Hoàng đế cúi đầu nhìn Lương quý phi đang khóc lóc nhưng dung mạo vẫn động lòng người kia. Đã bao lâu rồi y chưa gặp nàng ta? Suy nghĩ một hồi, hình như rất lâu rồi. Không phải là không thích nàng ta nữa, mà là hoảng thời gian trước trong cung lại có thêm vài tiểu cô nương mười mấy tuổi.
Càng cảm thấy thân thể không ngừng già đi, y càng muốn ở bên cạnh những sinh mệnh mơn mởn sức sống, như thể chính mình cũng trẻ lại. Khoảng thời gian này, mỗi lần y tuyển người thị tẩm, đều là những mỹ nhân vừa mới vào cung, y cảm thấy mình trẻ hơn rất nhiều, cảm thấy mình có thể sống thêm mấy chục năm nữa. Nhi tử bây giờ không có tiền đồ cũng chẳng sao, sinh thêm là được.
Nhưng giờ khắc này, nhìn hai mẫu tử Lương quý phi đang quỳ trên mặt đất, một loại bất lực không cam lòng lại tràn ngập toàn thân. Thật ra thân thể chính mình như thế nào, y rõ hơn ai hết, trước đây chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Tình hình thực sự của y chính là, tuổi đã không còn trẻ, thân thể cũng không khoẻ, nhưng nhi tử của y lại không một ai có thể gánh vác được trọng trách. Đây cũng là lý do tại sao y nhẫn tâm làm ra loại chuyện kia.
Lương quý phi vẫn đang nắm lấy góc quần áo của y mà khóc, Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng ta, nói: "Hắn thành dáng vẻ hiện tại, không trách ngươi, cũng không trách ta, là do hắn ngu ngốc."
"Hoàng thượng, Cảnh Minh là nhất thời hồ đồ! Người cũng biết ân oán giữa nó và phủ Vĩnh Ninh hầu, là ma chướng trong lòng nó!" Lương quý phi khóc không thành tiếng, "Hoàng thượng, Cảnh Minh không có ý gì khác, nó chỉ muốn phủ Vĩnh Ninh hầu hỗn loạn thêm một chút mà thôi."
"Cứ như vậy đi." Hoàng đế đi đến bên bàn ngồi xuống, "Để nó trở về tự mình suy ngẫm, suy nghĩ xem sau này nên sống như thế nào." Ngu đến như vậy, đừng nghĩ đến việc tranh giành hoàng vị.