Lương quý phi di chuyển đầu gối, quỳ trước bàn, khuôn mặt đẫm lệ ngẩng đầu nói: "Cầu Hoàng thượng tha cho nó lần này, Cảnh Minh thật sự không phải cố ý. Ngài nói nó ngu ngốc, thần thiếp lần này thừa nhận rồi, chuyện nó nghĩ là thiên ý vô phùng, lại là cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn, thiết kế hãm hại nó, chỉ đợi nó nhảy vào."
"Hoàng thượng," Lương quý phi quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, "Thần thiếp hôm nay nói thật với ngài, không chỉ Cảnh Minh hận phủ Vĩnh Ninh hầu, thần thiếp cũng hận, đệ đệ của thần thiếp vì phủ Vĩnh Ninh hầu mới chết! Người nói thần thiếp làm sao có thể không hận! Nhưng mưu kế của Đường Quốc Công và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cao tay hơn nhi tử ngu ngốc của chúng ta, hu hu hu..."
Hoàng đế ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh không lên tiếng, Lương quý phi vừa khóc vừa lén lút liếc nhìn biểu cảm của y, lại tiếp tục khóc: "Hoàng thượng, người làm phụ mẫu nào có ai không bao che khuyết điểm, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu cũng bao che khuyết điểm. Lần trước, đệ đệ của thần thiếp bảo người ở trước mặt Trường Bình công chúa nói nạp thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu làm nam sủng, đó là hắn không đúng, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu lại làm ra chuyện lớn như vậy."
"Hoàng thượng, Cảnh Minh nó không cam lòng! Thần thiếp cũng không cam lòng! Đều là phụ mẫu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cảm thấy hài tử của mình chỗ nào cũng tốt, thần thiếp cũng vậy! Hoàng thượng, Cảnh Minh cũng là nhi tử của ngài! Hu hu hu…"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nếu Đường Thư Nghi nghe được những lời này của Lương quý phi, nhất định sẽ cảm khái những lời này nàng ta nói rất có tính nghệ thuật. Không chỉ ở trước mặt Hoàng đế thay đổi cách nhìn của y về phủ Vĩnh Ninh hầu và Đường Quốc Công, mà còn ý đồ gợi lên lòng từ ái của người làm phụ thân như Hoàng đế.
Sắc mặt Hoàng đế quả thật dịu đi rất nhiều, y nặng nề thở dài nói: "Quý phi ngươi trở về trước đi, lần này nhất định phải để cho nó suy tư thật kỹ, nếu không lần sau thứ nó mất không phải là người, mà là mạng!"
Lương quý phi khẽ thở ra một hơi, chuyện lần này coi như qua. Nàng ta quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Hoàng đế: "Tạ bệ hạ, tạ bệ hạ tha nó không chết."
Hoàng đế cũng thở dài, đứng dậy đi vòng qua bàn, cúi xuống đỡ Lương quý phi dậy, "Ái phi, giống như nàng nói, nó cũng là nhi tử của ta, để nó về phủ suy ngẫm cho kỹ đi."
Lương quý phi ngoan ngoãn gật đầu: "Cảnh Minh quả thật nên suy ngẫm cho kỹ, nếu không tại sao luôn bị người khác tính kế."
Hoàng đế hạ mắt xuống, khiến người khác nhìn không ra thần sắc trong mắt y, y buông tay Lương quý phi ra nói: "Trở về đi."
Lương quý phi hiểu rõ đạo lý biết đủ mà dừng, hành lễ với Hoàng thượng, nhìn Nhị hoàng tử rồi xoay người rời đi. Đợi nàng ta rời đi, Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử vẫn đang quỳ trên mặt đất nói: "Nói mọi chuyện cho ta nghe một lần."
Nhị hoàng tử lau mồ hôi và nước mắt trên mặt, nói: "Nhi thần khoảng thời gian trước nhận được tin tức, học tử Tiêu Dịch Nguyên của Thượng Lâm thư viện là tôn tử của người vợ trước kia của lão Vĩnh Ninh hầu, nhi thần muốn để Tiêu Dịch Nguyên tranh đoạt tước vị, làm cho phủ Vĩnh Ninh hầu trở nên hỗn loạn, nhi thần... nhi thần có thể xem tràng kịch hay. Nhi thần sai người nói những lời này cho Tiêu Dịch Nguyên là lừa hắn, nhi thần thật sự không có suy nghĩ gì khác."
Khuôn mặt Hoàng đế nhíu chặt lại, y nói: "Hại người thiệt mình chính là nói ngươi, cho dù phủ Vĩnh Ninh hầu có hỗn loạn thì có liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, ngươi cho rằng những người khác cũng ngu xuẩn như ngươi, tên kia cho dù là tôn tử của Tiêu Thành Côn, nhưng Tiêu Thành Côn đã chết, Tiêu Hoài cũng c.h.ế.t rồi, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đưa cho hắn ta một ít tiền rồi đuổi đi, ai cũng không thể nói gì. Tôn tử kia của Tiêu Thành Côn, không quyền lực không thế, dám gây sự với phủ Vĩnh Ninh hầu?"
Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất không nói, nhưng trong lòng hắn ta lại nói, có sự ủng hộ của hắn ta, lại có tước vị làm mồi nhử, có bao nhiêu người có thể chống lại sự cám dỗ đó?
Hoàng đế cúi đầu nhìn hắn ta, nheo mắt lại, y sống đến tuổi này, khi còn trẻ đấu đá với vài huynh đệ tranh giành hoàng vị, sau khi trở thành Hoàng đế lại đấu tâm đấu trí với các triều thần, làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Nhị hoàng tử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lòng người khó lường, lần này hắn ta có thể lấy thân phận hoàng tử mà hứa hẹn tước vị, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Tham vọng cứ thế tích lũy từng chút một.
Chấn chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Hoàng đế hỏi: "Ai đã gửi tin tức cho ngươi?"
Nhị hoàng tử do dự một lúc rồi đáp: "Ngô Quốc Lương."
"Ngô Quốc Lương lấy tin tức đó từ đâu?" Hoàng đế truy hỏi.
Nhị hoàng tử đáp: "Ngô Quốc Lương nói là do nữ nhi của hắn ta, Ngô nhị tiểu thư, đã nói cho hắn. Ngô nhị tiểu thư từng có hôn ước với thế tử Vĩnh Ninh Hầu, nên nàng ta biết một số chuyện về phủ Vĩnh Ninh Hầu."
Hoàng đế nghe xong, cơn tức giận muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con trai này trào dâng. "Mắt không thấy tâm không phiền." Y nói: "Tin tức này là từ phủ Vĩnh Ninh Hầu, lẽ nào phủ Vĩnh Ninh Hầu không biết tên Tiêu Dịch Nguyên kia..."
Nhị hoàng tử ngắt lời: "Tiêu Dịch Nguyên."
Hoàng đế tiếp lời: "Chẳng lẽ phủ Vĩnh Ninh Hầu không biết thân phận của Tiêu Dịch Nguyên sao? Phủ Vĩnh Ninh Hầu không lập tức đi nhận thân, có lẽ họ có những cân nhắc riêng. Nhưng ngươi lại tự mình rơi vào đó, nếu không bắt ngươi thì bắt ai?"
"Nhưng lúc đó Ngô Quốc Lương đã thề son sắt rằng, người của phủ Vĩnh Ninh Hầu hoàn toàn không biết gì cả." Nhị hoàng tử biện giải.
Hoàng đế: "..."
Nhìn hắn ta mà còn chẳng muốn, y kiếp trước đã gây ra tội nghiệt gì mà phải chịu kiếp này chứ!
"Cút về phủ, đóng cửa suy ngẫm lại đi. Không có lệnh của ta, không được bước ra ngoài." Hoàng đế khoát tay.
Vẫn bị cấm túc, Nhị hoàng tử có chút bất mãn, định đứng dậy cầu xin. Nhưng Hoàng đế thậm chí còn không buồn liếc nhìn hắn, cầm chén trà trên tay ném xuống chân hắn: "Cút ra ngoài!"
Nhị hoàng tử vội vàng chạy ra ngoài.