Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 299



Hoàng đế nghe thấy bà ấy nói vậy, lông mày nhíu lại, nói: "Ngài có nghĩ đến chuyện, từ tông thất chọn ra một hài tử cho Thừa Duẫn, cũng coi như là đời sau của đệ ấy hay không?"

"Xem duyên phận đi." Thái phi nói.

"Nếu ngài có ý tưởng đó, trẫm sẽ cho gọi hài tử trong tông thất đến, ngài tùy tiện chọn lấy một."

Thái phi lắc đầu: "Để nói sau đi."

Hoàng đế thấy bà ấy nói như vậy cũng không kiên trì nữa, nói: "Khi nào ngài có ý tưởng muốn nhận người thừa tự thì nói với trẫm."

Thái phi ừm một tiếng, sau đó hai người lại nói chuyện phiếm không đầu không đuôi một lúc, thái phi liền mượn cớ có chuyện rời khỏi cung.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hoàng đế trở lại ngự thư phòng, bắt đầu suy nghĩ mục đích thái phi tiến cung lần này. Ngài lại nhớ lại những gì hai người bọn họ đã nói, cuối cùng cảm thấy thái phi vào cung là vì phủ Vĩnh Ninh Hầu.

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Lý Cảnh Minh, sợ hắn giận chó đánh mèo lên phủ Vĩnh Ninh Hầu, cho nên mới đặc biệt tiến cung? Nhưng mà, từ khi nào thái phi có quan hệ tốt với phủ Vĩnh Ninh Hầu như vậy?

"Đi điều tra liên lạc giữa thái phi và phủ Vĩnh Ninh Hầu." Hoàng đế quay đầu lại nói với Tiêu Khang Thịnh.

Tiêu Khang Thịnh nhận lệnh đi ra ngoài, trong lòng Hoàng đế lại bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Thái phi vì phủ Vĩnh Ninh Hầu, đặc biệt tiến cung một chuyến, có phải các đại thần khác cũng cho rằng, ngài sẽ giận lây sang phủ Vĩnh Ninh Hầu không?

Khi chưa phải là hoàng đế, ngài cả ngày suy nghĩ nếu mình trở thành Hoàng đế sẽ không còn bị chuyện gì ràng buộc. Nhưng sau khi thực sự trở thành Hoàng đế, ngài phát hiện, càng có nhiều chuyện ràng buộc hơn.

Đôi khi ngài thực sự tùy hứng mà nghĩ, không làm minh quân đáng ghét gì đó nữa. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Thái phi rời khỏi hoàng cung trở về Vương phủ, liền đến thư phòng, cầm bút viết một hàng chữ trên mảnh giấy nhỏ, sau đó đi đến trước cửa sổ, mở lồng chim lấy chim bồ câu bên trong ra, buộc tờ giấy vào chân chim bồ câu, đẩy cửa sổ buông tay để chim bồ câu bay đi.

Nhìn chim bồ câu bay càng lúc càng cao, càng ngày càng xa, thái phi lẩm bẩm: "Nhanh thôi, nhanh thôi."

Tiêu Dịch Nguyên lại ở phủ Vĩnh Ninh Hầu thêm vài ngày, trong khoảng thời gian này, Đường Thư Nghi vẫn luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Nhị hoàng tử. Thấy phủ Nhị hoàng tử bị ngự lâm quân bao vây kín như bưng, ngay cả một con c.h.ó cũng không thể ra khỏi phủ Nhị hoàng tử. Ngay cả thức ăn, cũng có người mỗi ngày đặc biệt đưa đến.

Hoàng đế cho dù có đau lòng nhi tử đến đâu, nhưng nhi tử so với hoàng vị, vẫn là hoàng vị quan trọng hơn. Lần này Nhị hoàng tử đã phạm phải cấm kỵ của Hoàng đế.

Dẫu sao nguy cơ trước mắt đã tạm thời được giải quyết, nàng liền cho Tiêu Dịch Nguyên trở về Thượng Lâm thư viện. Trùng hợp thay, lúc Tiêu Dịch Nguyên rời khỏi phủ Vĩnh Ninh Hầu, vừa hay ở cửa gặp được Đường An Lạc đến tìm Tiêu Ngọc Châu chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người vừa gặp mặt đã sững sờ, sau đó Tiêu Dịch Nguyên chắp tay cung kính hành lễ trước, Đường An Lạc cũng hoàn lễ với hắn, rồi hai người một đi một người vào.

Về phần Tiêu Dịch Nguyên, cuối cùng hắn cũng biết, đó chính là tiểu thư của phủ Đường Quốc Công. Trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác khó tả, có chút ngột ngạt.

Khi đến Thượng Lâm thư viện, hắn tìm đến thư phòng của Phương đại nho trước, không hề giấu diếm, đem toàn bộ sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này thuật lại cho Phương đại nho.

"Thật sự không ngờ, ngươi và phủ Vĩnh Ninh Hầu lại có loại quan hệ như vậy." Phương đại nho thở dài: "Chuyện lão Hầu gia tìm kiếm tức phụ lúc trước, ta cũng từng nghe qua. Ai, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi."

Tiêu Dịch Nguyên gật đầu. Phương đại nho nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tuy rằng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hành sự có phần khác thường, nhưng là người nói đạo lý. Tính cách của Tiêu Ngọc Thần vốn đoan chính, mà Tiêu Ngọc Minh, dù có bướng bỉnh, nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện đại gian đại ác. Có thể cùng phủ Vĩnh Ninh Hầu giao lưu. Người ta hướng thượng mà đi, giữ mối quan hệ tốt với phủ Vĩnh Ninh Hầu, đối với ngươi không có điểm xấu nào."

"Học sinh lĩnh hội." Tiêu Dịch Nguyên thành tâm nói: "Người của Hầu phủ đối xử với học sinh rất tốt."

Phương đại nho cười ha hả hai tiếng: "Vậy thì tốt, chỉ là trong khoa cử, ngươi phải cạnh tranh với Tiêu Ngọc Thần. Ngươi phải nỗ lực hơn nữa, hắn còn có một vị sư phụ từng đậu Trạng nguyên."

"Học sinh nhất định sẽ nỗ lực." Tiêu Dịch Nguyên kiên định đáp.

Mà giờ khắc này, tình cảnh của Tiêu Ngọc Thần mà bọn họ đang nhắc tới, cũng không mấy tốt đẹp, hắn đang chạy thục mạng đây.

Trong một khu rừng rậm rạp, một nhóm người đang điên cuồng bỏ chạy, phía sau lưng họ là mấy chục tên sơn phỉ cường tráng đang lao tới truy đuổi.

Tiêu Ngọc Thần dốc hết sức bình sinh để chạy, búi tóc trên đầu đã lỏng lẻo, khuôn mặt dính đầy tro bụi, chiếc áo choàng màu xám nhạt cũng trở nên bẩn thỉu, không còn ra dáng gì. Có lẽ đây là khoảng thời gian nhếch nhác nhất trong mười bảy mười tám năm nay của hắn. Quan Nghi Niên bên cạnh cũng chật vật không kém.

Phía sau họ, có một nữ tử mặc hoa phục, cũng đang vịn váy, dốc hết sức bình sinh mà chạy. Chỉ là hoa phục lộng lẫy của nàng ấy cũng đã bẩn thỉu không còn hình dạng ban đầu. Đột nhiên, đôi chân nàng ấy lảo đảo, cả người ngã sõng soài xuống đất.

Tiêu Ngọc Thần nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, thấy nàng ngã xuống, hắn thoáng chút do dự, rồi lại xoay người đi tới, đỡ nàng dậy, sau đó kéo tay nàng tiếp tục chạy về phía trước. Hai người không ai nói với ai lời nào, nhưng ăn ý cùng nhau lao về phía trước.

Phía sau là thị vệ của Hầu phủ cùng với thị vệ của nhà nữ hài nhi, cố gắng trì hoãn để ba người phía trước có thêm thời gian. Nhưng đám sơn phỉ phía sau ngày càng áp sát, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Thị vệ cùng đám sơn phỉ giao chiến, nhưng quân ít không địch lại quân đông. Hai tên thủ lĩnh của đám sơn phỉ đuổi kịp Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi.

Thân là nam tử, hắn tự nhiên nên xông lên phía trước. Tiêu Ngọc Thần kéo nữ hài nhi ra phía sau mình. Tên sơn phỉ thấy vậy cười khẩy: "Tiểu bạch kiểm, lão đại nhà ta để mắt tới là ngươi đấy."

"Ta để mắt tới đứa con gái phía sau kia kìa, tiểu thư nhà thế gia đại tộc đúng là khác biệt, vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng ham muốn." Một tên sơn phỉ khác ngoái đầu lại nhìn nữ hài nhi đang ẩn mình phía sau Tiêu Ngọc Thần, lên tiếng a dua.