Hai tên sơn phỉ từ từ tiến lại gần. Nữ hài nhi từ phía sau Tiêu Ngọc Thần bước ra, đứng chắn trước mặt hắn, nhìn hai tên sơn phỉ, giọng nói cao ngạo của một quận chúa Hoàng gia vang lên:
"Phụ thân ta là Đoan Vương, hắn là thế tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, bắt chúng ta về, cho dù còn sống hay đã chết, các ngươi cũng không thể sống sót. Không những không sống nổi, mà cả tộc các ngươi cũng sẽ bị tru di cửu tộc. Nếu bây giờ các ngươi thả chúng ta đi, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện này."
Nàng ưỡn cằm lên, cố gắng thể hiện hết khí chất cao quý của một quận chúa Hoàng gia. Hai tên sơn phỉ kia bị dọa cho sợ hãi, nhìn nhau ngơ ngác, nhất thời không biết phải làm sao. Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi đứng sát vào nhau, nín thở chờ đợi quyết định của hai tên cường đạo.
"Nhị ca, hay là chúng ta thả bọn họ đi." Một tên sơn phỉ nói với tên còn lại, hắn ta thực sự sợ bị tru di cửu tộc.
Tên sơn phỉ kia nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Không được, đừng nghe lời nha đầu kia. Nếu thả bọn họ ra, gia tộc của họ nhất định sẽ phái binh đến trấn áp sơn trại của chúng ta. Bọn họ phải chết."
Nói rồi, hắn ta tiến lên một bước, giơ đại đao lên, c.h.é.m về phía nữ hài nhi...
"Bạc, ta có rất nhiều bạc!" Tiêu Ngọc Thần hét lớn.
"Ngươi nói bậy! Chúng ta đã lục soát ngươi sạch sẽ rồi, lấy đâu ra một xu nào?" Một tên sơn phỉ mắng.
Tiêu Ngọc Thần lo lắng siết chặt nắm đấm, rồi chợt nhận ra mình vẫn đang nắm tay nữ hài nhi. Nhưng hắn không buông ra, lát nữa có lẽ còn phải cùng nhau chạy trốn.
Hắn nói: "Con dấu nhỏ mà các ngươi tìm thấy trên người ta, là tín vật của phủ ta tại tiền trang Thông Đạt. Chỉ cần ta cầm con dấu đó đến tiền trang, ta có thể lấy ra rất nhiều bạc. Tất cả gia sản của nhà ta đều có thể rút ra."
Hai tên sơn phỉ lại nhìn nhau. Một tên hỏi Tiêu Ngọc Thần: "Ngươi có thể lấy ra bao nhiêu bạc?"
Tiêu Ngọc Thần khẽ thở phào, "Rất nhiều, ước chừng mấy trăm vạn lượng."
Đôi mắt hai tên sơn phỉ sáng rực lên. Một tên hỏi: "Cần phải có ngươi cầm con dấu nhỏ kia mới lấy được tiền ra?"
Tiêu Ngọc Thần: "Nếu là chủ nhân của một tiền trang, các ngươi có tùy tiện để một người cầm tín vật đến là đưa tiền cho hắn không?"
Tên sơn phỉ cảm thấy chỉ số trí tuệ của mình bị sỉ nhục, khuôn mặt lộ rõ vẻ tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không có ý định ra tay ngay. Hai tên sơn phỉ chụm đầu lại thì thầm bàn bạc, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi.
"Ngươi nói cái tên công tử bột kia, lời hắn nói có thật không?"
"Rất có khả năng là thật. Đại công tử của thế gia, sao có thể mang theo tất cả tiền bạc trên người được."
"Vậy ngươi nói nên làm thế nào? Mang tiểu bạch kiểm này về sơn trại, đến lúc đó chúng ta phải chia cho họ một phần bạc."
"Vậy thì giấu nó đi, nhưng con dấu nhỏ đang ở trong nhà kho."
"Trộm ra là được rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta thấy cũng được."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Viện binh đến!"
Hai tên sơn phỉ đang bàn bạc cách xử lý Tiêu Ngọc Thần, đột nhiên nghe thấy tiếng hét. Họ vội vàng nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng viện binh nào. Khi quay đầu lại, họ thấy đám người của Tiêu Ngọc Thần đã chạy được một đoạn xa.
Hai tên sơn phỉ biết mình đã bị lừa, vội vàng đuổi theo. Nhưng vừa mới đi được vài bước, họ đã nghe thấy tiếng vó ngựa. Họ quay đầu nhìn lại, thấy vài mũi tên lao về phía mình. Muốn trốn nhưng đã không kịp, hai mũi tên cắm phập vào cổ và mắt của bọn họ.
Tiêu Ngọc Thần, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đang điên cuồng chạy trốn về phía trước. Nghe thấy tiếng động phía sau, bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy hai tên sơn phỉ đã ngã xuống đất, cách đó không xa có vài con ngựa đang phi nước đại về phía họ. Cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhau ngồi phịch xuống đất.
Lúc này Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa mới phát hiện, tay bọn họ vẫn đang nắm chặt với nhau. Hai người vội vàng buông tay, sau đó ngượng ngùng cười với đối phương.
“Tỷ tỷ!”
“Lý công tử!”
Trường Phong và Lý Cảnh Hạo nhảy xuống ngựa, chạy về phía họ. Theo sau còn có một người hơn năm mươi tuổi, trên người mặc quan phục. Ông ấy là huyện lệnh địa phương - Thẩm Mậu Học.
Tiêu Ngọc Thần được Trường Phong đỡ dậy, Giai Ninh quận chúa cũng được Lý Cảnh Hạo đỡ dậy. Lúc này, Thẩm Mậu Học cúi xuống hành lễ với Giai Ninh quận chúa và Tiêu Ngọc Thần, “Hạ quan bái kiến Giai Ninh quận chúa và Tiêu thế tử, hạ quan quản chế không nghiêm, làm hai vị chịu kinh hãi.”
Giọng nói của ông ấy cung kính, mang theo vài phần thận trọng. Ông ấy thật sự sợ hai vị này vì chuyện hôm nay mà giận chó đánh mèo lên người ông ấy!
“Đứng dậy đi.” Tiêu Ngọc Thần nói.
Hắn không có tâm trạng để tức giận với người khác, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Thẩm Mậu Học là người có mắt nhìn, thấy Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đều nhếch nhác không chịu được, vội vàng nói: “Hạ quan đã chuẩn bị xe ngựa, ngay bên ngoài rừng cây, mời hai vị qua đó.”
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, quay đầu ý bảo cho Giai Ninh quận chúa đi trước. Giai Ninh quận chúa cũng không hề kiêu ngạo, hơi cúi đầu về phía hắn, nắm tay đệ đệ rồi cùng Trường Phong đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần được một thị vệ đỡ, theo sát phía sau.
Trường Phong báo cáo với Tiêu Ngọc Thần về việc cầu viện binh: “Nô tài và công tử phủ Đoan Vương sau khi chạy ra ngoài, thấy bên cạnh một quán trà có hai người tuấn mã, tình hình khẩn cấp chúng ta liền cưỡi ngựa phi thẳng đến huyện thành. Đến huyện nha, chúng ta lấy danh thiếp ra, người của huyện nha vội vàng gọi huyện lệnh ra.”
“Vị Thẩm huyện lệnh kia hành động còn tính là khá nhanh, nghe chúng ta kể chuyện xong, ông ấy lập tức dẫn bộ khoái nha dịch trong huyện nha đến. Ban đầu chúng ta muốn đến sơn trại, đi qua đây, qua thấy tiếng động nên đến xem xem, không nghĩ tới thật sự là ngài.”
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, “Chúng ta sợ huyện nha ít người, không cách nào tấn công sơn trại, mới chạy thoát ra ngoài.”
Trường Phong sợ tới mức sắp khóc, “Thẩm huyện lệnh cũng nói, mấy người của ông ấy cũng không thể nào tấn công sơn trại, chỉ có thể nghĩ cách cứu ngài và quận chúa ra.”