Tiêu Dịch Nguyên trong lòng vô cùng cảm kích, đã vài lần cúi đầu tạ ơn Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh xua tay: "Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."
Đối với Tiêu Dịch Nguyên, dù có phần nào mang ý đồ lợi dụng, nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn chân thành đối đãi. Thật ra, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, một người có chân thành với ngươi hay không, rất dễ dàng nhận ra.
Chớp mắt đã đến vườn hoa, nơi các công tử, tiểu thư đang vui đùa. Nào là ném bình, nào là chơi cờ, nào là chơi giấu móc...
Ngay khi Tiêu Ngọc Minh dẫn Tiêu Dịch Nguyên tới, đã có người chú ý tới. Không ít người tiến lên chào hỏi. Tiêu Ngọc Minh giới thiệu Tiêu Dịch Nguyên với họ: "Đây là đường huynh của ta."
Mọi người nghe hắn giới thiệu như vậy đều sững sờ. Ai nấy đều biết rõ tình hình trong phủ Vĩnh Ninh Hầu, từ khi nào xuất hiện một đường huynh? Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng trước mặt đông người, không tiện hỏi sâu. Nếu Tiêu Ngọc Minh đích thân dẫn người tới đây, chính miệng giới thiệu là đường huynh, thì mọi người cũng sẽ không tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn.
Tiêu Ngọc Minh không thích đọc sách, những người thường chơi với hắn cũng vậy. Còn Tiêu Dịch Nguyên là một thư sinh, hắn không thể hòa nhập vào trò chơi của bọn họ. Vì thế, Tiêu Ngọc Minh liền dẫn hắn đi tìm Đường tam công tử, giao Tiêu Dịch Nguyên lại cho vị này.
Đường tam công tử đương nhiên biết thân phận của Tiêu Dịch Nguyên, cũng hiểu rõ thái độ của Đường Thư Nghi đối với người này. Vì vậy, hắn thân thiết dẫn Tiêu Dịch Nguyên vào vòng tròn của mình, miệng còn nói: "Mấy ngày trước ta đã nghe nói về ngươi, chỉ là vẫn chưa có duyên gặp mặt."
Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười đáp: "Sách vở nặng nề, ta thường ở trong thư viện."
Đường tam công tử gật đầu: "Nếu sau này có nhã tập, ta sẽ gọi ngươi qua."
Tiêu Dịch Nguyên vội vàng chắp tay cảm ơn: "Đa tạ."
Đường tam công tử nhìn hắn, rồi khẽ xua tay: "Không cần khách khí như vậy."
Đường tam công tử là đích tôn trưởng tử của Đường Quốc Công, được bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp, tâm trí tất nhiên còn sâu xa hơn tám trăm cái. Ngay từ đầu, hắn đã quan sát Tiêu Dịch Nguyên. Thấy rằng mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tham gia loại tụ tập này, nhưng không hề tỏ ra chút hoang mang nào. Nói chuyện với mọi người, không hề nịnh hót cũng không tự ti, hơn nữa tiến lui có chừng mực. Trong lòng Đường tam công tử không khỏi thở dài, người này về sau tất sẽ trở thành một nhân vật quan trọng.
Không phải hắn coi thường những người xuất thân từ tầng lớp thấp kém, nhưng môi trường sống khác nhau sẽ tạo nên những con người khác nhau. Chưa nói đến những người xuất thân từ vùng đất cằn cỗi như Tiêu Dịch Nguyên, cho dù là những người xuất thân từ gia đình có quan chức không cao ở Thượng Kinh, khi nhìn thấy những quyền quý đỉnh cấp như bọn họ, vẫn phải cúi đầu khom lưng.
Chính vì lẽ đó, Đường tam công tử cảm thấy Tiêu Dịch Nguyên không hề đơn giản.
Hắn đang suy nghĩ như vậy, liền thấy cách đó không xa có một tiểu cô nương đang đứng, nhìn hắn với vẻ mặt oán hận, cô nương này chính là tiểu thư Lê gia. Cau mày lại, hắn định dẫn Tiêu Dịch Nguyên đi con đường nhỏ bên cạnh, nhưng Lê tiểu thư đứng ở bên kia gọi hắn lại: "Tam công tử dừng chân."
Đường tam công tử bất lực, suýt chút nữa đã muốn trợn tròn mắt, nhưng khi quay người, trên mặt lại nở một nụ cười nhẹ, "Lê tiểu thư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê tiểu thư bước nhanh tới, vẻ mặt oan ức đứng trước mặt hắn, oan ức đến mức nước mắt sắp tuôn rơi. Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy, cân nhắc có nên rời đi hay không. Nhưng nghĩ tới biểu tình vừa rồi của Đường tam công tử, biết có lẽ hắn không muốn ở một mình với Lê tiểu thư này, đành bấm bụng bên cạnh Đường tam công tử không nhúc nhích.
"Vị công tử này, có thể để ta nói chuyện riêng với tam công tử không?" Lê tiểu thư hành lễ nói với Tiêu Dịch Nguyên.
Tiêu Dịch Nguyên không còn cách nào, dùng ánh mắt ra hiệu không thể giúp được Đường tam công tử, giơ chân định rời đi. Lúc này Đường An Lạc chạy tới, còn chưa tới đã hét lên: "Tam ca ca, huynh mau tới giúp muội ném bình, muội sắp thua rồi."
Nói rồi nàng ấy chạy lên phía trước, kéo Đường tam công tử đi, còn nhìn Lê tiểu thư nói: "Tĩnh Nhã, chúng ta đi trước, để tam ca ca ném bình giúp ta."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lê tiểu thư tên là Lê Tĩnh Nhã.
"An Lạc, không thể..."
"Tĩnh Nhã, chúng ta đi đây." Đường An Lạc kéo Đường tam công tử đi, Tiêu Dịch Nguyên cũng nhanh chóng đi theo, nhịp tim bất giác tăng nhanh hơn rất nhiều.
Lê tiểu thư nhìn bóng lưng ba người bọn họ, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.
Bên này, Đường An Lạc kéo Đường tam công tử đi một đoạn, rồi phóng chậm bước chân, bĩu môi nói: "Sau này Tĩnh Nhã nhất định sẽ không chơi với muội nữa."
Hôm nay khi nàng đến, Đường đại phu nhân giao phó nàng ấy, nếu thấy Lý Tĩnh Nhã quấy rầy Đường tam công tử, bảo nàng ấy đi qua giải vây. Vừa nãy từ xa nhìn thấy Lý Tĩnh Nhã đi về phía Đường tam công tử, nàng ấy liền vội vàng chạy tới.
Đường tam công tử nghe nàng ấy nói vậy thì mỉm cười, "Coi như nợ muội một ân tình, về nhà muội thích cái gì cứ nói với ta."
"Vậy còn được." Mặc dù Đường An Lạc nói như vậy, nhưng trên mặt nàng ấy vẫn không vui lắm. Trước kia quan hệ giữa nàng và Lý Tĩnh Nhã rất tốt, hầu như trong yến hội nào cũng ngồi cùng nhau, nhưng bây giờ lại thành ra thế này, phỏng chừng sau này muốn làm bạn bè cũng không được nữa rồi.
Đường tam công tử biết chuyện này làm khó nàng ấy, đưa tay ra vỗ vỗ đầu nàng, "Đi thôi, ca ca nhất định sẽ giúp muội thắng."
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Dịch Nguyên, chúng ta cùng nhau đi."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu, đi theo hai huynh muội đến nơi ném bình. Đến nơi, liền thấy một nhóm công tử tiểu thư đang chơi vui vẻ. Kỹ năng ném bóng của Đường tam công tử thật sự rất tốt, ném vài cái liền giúp Đường An Lạc kéo lại cục diện.
Đường An Lạc vui vẻ vỗ vỗ tay, Tiêu Dịch Nguyên đứng ở cách đó không xa nhìn, trên mặt không khỏi nở nụ cười.