Đường tam công tử cuối cùng cũng giúp Đường An Lạc thắng cuộc thi ném bình, sau đó cùng Tiêu Dịch Nguyên rời đi, dẫn hắn đến chỗ mấy công tử mình quen biết. Khoảnh khắc Đường tam công tử quay người đi về phía hắn, Tiêu Dịch Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn về Đường An Lạc, sau đó cùng Đường tam công tử rời đi.
Đến bây giờ, cho dù hắn có đần độn đến đâu cũng hiểu rõ tâm tư của chính mình. Nhưng khoảng cách quá lớn, hắn một chút cũng không dám lộ ra.
Mặc dù Vĩnh Ninh Hầu phu nhân có thừa nhận thân phận của hắn bên ngoài, nhưng hắn chưa từng tự coi mình là người của phủ Vĩnh Ninh Hầu, nhiều nhất cũng chỉ là một thân thích có chút quan hệ. Còn Đường An Lạc kia lại là đích nữ danh chính ngôn thuận của phủ Quốc Công, hơn nữa còn là đích nữ được sủng ái.
Trong lòng hắn bỗng chốc rối bời như mầm cỏ vừa nhú lên khỏi mặt đất vào đầu xuân, hoảng loạn, áp lực đè nén khiến hắn luống cuống không biết phải làm sao.
Bên này, Đường An Lạc sau khi chơi xong trò ném bình, liền đi tìm Tiêu Ngọc Châu. Tiêu Ngọc Châu đang ở trong đình viện chơi trò giấu móc với Hướng Ngũ tiểu thư cùng một vài vị tiểu thư và công tử khác. Mấy người vây quanh nhau, hoặc là mặt không chút biểu cảm, hoặc là ra vẻ thâm sâu khó dò, hoặc là thần thái lơ đãng thường ngày... Tóm lại, không ai đoán được chiếc móc đang nằm trong tay ai.
Có vài người dựa vào biểu cảm trên gương mặt của những người đang chơi để đoán xem ai đang giữ chiếc móc. Cũng có người không tham gia, đứng bên cạnh xem. Một số người đứng bên ngoài vòng tròn, một số lại ngồi trên lan can của đình viện.
Tiêu Ngọc Châu cùng hai vị tiểu thư khác phụ trách nhiệm đoán móc. Ba người bọn họ chăm chú quan sát biểu cảm của những người đang giữ móc, nhưng đối phương che giấu quá tài tình, khiến họ không thể nào đoán được chiếc móc nằm trong tay ai.
Đúng lúc này, Tiết Tam tiểu thư là Tiết Oánh hơi cử động thân người. Không lâu sau, Tiêu Ngọc Châu chỉ vào một vị tiểu thư và nói: "Móc nằm trong tay Bùi tỷ tỷ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiểu thư họ Bùi nghe vậy, khuôn mặt vốn dĩ không hề biểu cảm bỗng chốc sụp đổ. Sau đó, nàng ta đưa tay ra, để lộ ra một chiếc móc bạc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay.
"Tiêu Ngọc Châu, ngươi gian lận!" Lúc này, tiểu thư của Chỉ huy sứ tiền triều là Nguyễn đại nhân đứng dậy, chỉ vào Tiết Oánh và nói: "Chính là biểu tỷ Tiết Oánh của ngươi ám chỉ cho ngươi đó."
Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt oan ức, giải thích: "Rõ ràng là ta tự mình đoán được. Mặc dù trên mặt Bùi tỷ tỷ không có chút biểu cảm nào, nhưng tư thế ngồi của tỷ ấy quá cứng nhắc, rõ ràng là đang lo lắng. Cho nên ta mới đoán là tỷ ấy."
"Ta thấy rồi, Tiết Oánh đã động đậy, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi thôi." Nguyễn tiểu thư chỉ vào Tiết Oánh mà nói.
Giọng điệu của Nguyễn tiểu thư hùng hổ, dọa người, bộ dáng như thề sẽ không từ bỏ. Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh đều tỏ ra tức giận. Tiết Oánh đứng dậy nói: "Ta chỉ là ngồi lâu nên cử động một chút thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Vừa nãy ngươi cũng động đậy không ít lần đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyễn tiểu thư vốn là người hiếu thắng nhưng lại không giỏi ăn nói, nhất thời bị Tiết Oánh chặn họng, không nói nên lời. Lúc này, những người xung quanh bắt đầu khuyên can, nói rằng ban đầu đây vốn chỉ là một trò chơi, thắng thua cũng không quan trọng.
Lời khuyên của mọi người càng khiến Nguyễn tiểu thư tức giận hơn, nàng ta cảm thấy mọi người đang bắt nạt mình. Nàng nhấc chân đi về phía Tiêu Ngọc Châu và Tiết Oánh, muốn đến gần để tranh luận, nhưng những người khác lại cho rằng nàng ta muốn động tay động chân, vội vàng kéo nàng ta lại. Nguyễn tiểu thư thấy vậy thì vùng vằng muốn thoát ra, vung tay một cái, vô tình đánh trúng Đồng công tử đang ngồi trên lan can, vốn đang ăn dưa xem kịch.
Vì Đồng công tử này thấy một cánh tay vung về phía mình, theo bản năng muốn né tránh. Nhưng hắn đang ngồi trên lan can, vừa nghiêng người tránh né liền mất thăng bằng, mắt thấy sắp ngã xuống dưới.
Hướng Ngũ thấy vậy, vội vàng duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn. Nàng vốn luyện võ, sức lực lớn, dùng sức kéo Đồng công tử ra khỏi lan can. Đồng công tử không đứng vững, suýt nữa ngã sõng soài xuống đất, nhưng đã được Hướng Ngũ đỡ lấy.
Sau khi đứng vững, Đồng công tử đỏ mặt, chắp tay hành lễ với Hướng Ngũ: "Đa tạ Hướng tiểu thư đã ra tay tương trợ."
Hướng Ngũ không để tâm, khoát tay: "Không có gì."
Đồng công tử đỏ mặt, lén lút liếc nhìn Hướng Ngũ, chỉ thấy nữ hài tử trước mặt, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, làn da tuy không trắng nõn nhưng trông khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Một cơn gió thoảng qua, vài sợi tóc mai của nàng khẽ bay lượn theo gió, khiến cả người nàng trông sinh động hẳn lên.
Trời ơi, tim đập nhanh quá.
Tim hắn điên cuồng đập thình thịch, Nguyễn tiểu thư cũng không còn hùng hổ dọa người nữa, khịt mũi một tiếng rồi quay người rời đi. Tiêu Ngọc Châu, Tiết Oánh và Đường An Lạc trong lòng vô cùng phiền muộn. Vốn đang chơi vui vẻ, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lúc này, Hướng Ngũ đi tới, nói: "Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi đá bóng."
Nghe nàng nói vậy, mấy người hào hứng hưởng ứng: "Được, chúng ta chơi với nhau."
Một đám người lại đi đá bóng, Đồng công tử cũng vội vàng theo sau, không xa không gần, đi bên cạnh Hướng Ngũ. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy, mím chặt môi, cố gắng ngăn mình bật ra tiếng cười.