Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 339



Kiếp trước ta chưa từng kết hôn, cũng chưa từng sinh con, làm sao hiểu được cách nuôi dạy hài tử, chẳng phải đều là mò mẫm từng chút một sao.

"Chuyện mẫu thân của Cảnh Tập có uẩn khúc gì sao?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi. Nàng không tin một phi tử được sủng ái lại đi thông dâm với thị vệ, làm ra loại chuyện hoang đường như vậy. Trừ phi phi tử đó là người ngu xuẩn, hoặc là bị người tính kế.

"Lúc đó ta đã ra khỏi cung, tình hình cụ thể cũng không rõ ràng," Thái phi thở dài, "Nhưng ta nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này có gì đó lạ lùng."

"Nhưng vì sao Hoàng thượng lại tin?" Đây là điều Đường Thư Nghi tò mò nhất.

Theo nàng thấy, vị Hoàng đế hiện tại không có đại tài gì, nhưng cũng không đến mức hồ đồ. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra chuyện này có chỗ bất thường, sao y không nhìn ra?

Thái phi cười lạnh: "Nam nhân thì cần thể diện nhất, vị Hoàng đế kia của chúng ta còn hơn thế. Ta nghe nói lúc đó, Minh phi quả thật đang cùng thị vệ kia… làm chuyện đó, mà khi Hoàng đế đi qua, cơ thể hai người còn chưa tách rời."

Đường Thư Nghi hiểu ra, Hoàng đế bắt gian ngay tại trận, hơn nữa còn xem được cảnh tượng sống, quả thật làm người ta có chút kích thích.

"Nghe nói Minh phi đ.â.m đầu vào tường mà c.h.ế.t ngay tại chỗ, Hoàng đế tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên thị vệ. Cùng ngày, tổ phụ và phụ thân của Minh phi vì hổ thẹn mà tự sát, toàn bộ Minh gia bị lưu đày.” Giọng nói của Thái phi đầy vẻ cảm khái.

Đường Thư Nghi cũng thở dài, nàng quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đang ngồi bên thuỷ tạ nói chuyện, một người sáng rực như ánh mặt trời, còn người kia thì trầm tĩnh như đá tảng.

Đường Thư Nghi nhất thời không rõ, bản thân buông tay để hai đứa nhỏ qua lại như vậy là đúng hay sai. Lỡ như hai người nảy sinh tình cảm, lỡ như một ngày nào đó Lý Cảnh Tập ngồi lên vị trí kia, nữ nhi của nàng nên lựa chọn thế nào?

Muốn ra tay bóp c.h.ế.t khả năng đó trong tương lai sao?

Đường Thư Nghi nhất thời do dự, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên. Tương lai không thể nào biết trước được, có lẽ hai đứa nhỏ sẽ không phát triển tình cảm nam nữ, hoặc có thể Lý Cảnh Tập sẽ không làm Hoàng đế. Cũng có thể hai đứa nó sẽ lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hoà minh sống đến đầu bạc răng long. Tất nhiên, cũng có thể nữ nhi của nàng sẽ bị tổn thương, thậm chí vì tình cảm giữa hai người mà ảnh hưởng đến cả gia tộc.

Nhưng, có một số chuyện nàng ngăn chặn thì liền không xảy ra sao?

Vẫn là câu nói đó, không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Lo lắng tương lai sẽ bị thương, gia tộc gặp phải nguy cơ, không bằng làm mình trở nên mạnh mẽ.

Bên này, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Huynh có biết cưỡi ngựa không?"

Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Tổ mẫu nói, khoảng thời gian này mời sư phụ cho ta."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Muội cũng vừa mới học không lâu, là nhị ca dạy muội. Trở về nhị ca có thời gian, liền bảo huynh ấy dạy huynh cũng được, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị ca muội rất tốt." Tiêu Ngọc Châu nói. Con bé rất tò mò về Lý Cảnh Tập, bên người con bé không có ai từng trải qua loại chuyện như cậu bé.

"Được." Lý Cảnh Tập thật sự rất ngưỡng mộ Tiêu Ngọc Châu, ngưỡng mộ con bé có mẫu thân thương yêu, ngưỡng mộ con bé có thể vui vẻ như vậy.

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở Vương phủ đến chiều mới rời đi. Khi bọn họ sắp rời đi, Thái phi phái người chất đầy thư họa và đồ vật quý hiếm lên xe ngựa của bọn họ, nói rằng đó là lễ vật bái sư của Lý Cảnh Tập. Đường Thư Nghi khước từ hết lần này đến lần khác, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.

Ngày hôm sau, Thái phi đưa Lý Cảnh Tập đến Phương phủ, đến cửa bái sư. Chuyện này Thái phi không làm lớn, nhưng cũng không tránh mặt mọi người, bên phía Hoàng thượng đã biết được tin tức này từ sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y nhìn tấu chương rồi nói: "Xem ra Thái phi đối với nó rất dụng tâm, là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giới thiệu sao?"

Tiêu Khang Thịnh đứng ở bên cạnh đáp: "Đúng vậy, Tiêu thái tử là học sinh của Phương đại nho, muốn đến chỗ Hầu phu nhân tìm hiểu một chút."

Hoàng đế ừm một tiếng, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, y khẽ cau mày nói: "Tiêu Nhị bây giờ đi theo Hướng Thiên Hà?"

Vẻ mặt Tiêu Khang Thịnh khẽ dừng lại một chút, nói: "Đúng vậy, nghe nói làm chân sai vặt cho Hướng đại tướng quân."

Hoàng đế ném sổ con trong tay lên bàn, dựa lưng vào ghế, mí mắt rũ xuống trầm mặc. Sau một lúc lâu, y thấp giọng nói: "Làm công tử bột chẳng phải tốt sao, tại sao cứ muốn nỗ lực tiến lên?"

Tiêu Khang Thịnh đứng ở một bên im lặng.

Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới tiếp tục nhìn tấu chương trước mặt, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu lại. Một lúc sau, một tiểu thái giám đi vào, cúi đầu bẩm báo: "Hoàng thượng, Lương quý phi đến rồi."

Bút son trong tay Hoàng đế khẽ dừng một lát, sau đó nói: "Để nàng ta vào đi."

Tiểu thái giám vội vàng đi ra ngoài, sau đó Lương quý phi mang theo một đĩa điểm tâm tinh tế đến. Đi đến trước bàn, nàng ta nói: "Thần thiếp làm chút điểm tâm Hoàng đế thích ăn, ngài nếm thử."

Hoàng đế đặt bút trong tay xuống, đứng dậy kéo Lương Quý phi sang một bên ngồi xuống, "Ái phi gần đây thế nào rồi?"

Lương quý phi miễn cưỡng cười: "Thần thiếp tất cả đều tốt, chỉ là.... chỉ lo lắng cho Cảnh Minh."

Hoàng đế khẽ "ừm" một tiếng, nhét một miếng điểm tâm vào miệng. Một lát sau, người mới lên tiếng: "Tính tình nó vốn táo bạo, trẫm chỉ mong muốn nó tu tâm dưỡng tính thôi."

Lương quý phi lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào: "Thần thiếp hiểu Hoàng thượng là muốn tốt cho Cảnh Minh, nhưng nó cũng bị giam giữ đã lâu. Lần này chắc chắn đã nhớ kỹ rồi. Hoàng thượng, xin người hãy tha cho nhi tử của chúng ta đi."

Nói rồi, nàng ta quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng đế, nước mắt tuôn dài: "Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không dạy dỗ Cảnh Minh cho tốt, huhuhu..."

Hoàng đế thở dài một hơi, đưa tay kéo Lương quý phi đứng dậy: "Nàng đây là đang làm cái gì vậy? Khóc đến mệt mỏi, trẫm lại thêm đau lòng. Được rồi, trẫm thả nó ra ngoài là được rồi."

Lương quý phi vừa nghe vậy, vội vàng níu lấy cánh tay Hoàng đế, nói: "Thần thiếp thay Cảnh Minh cảm tạ Hoàng thượng."

Hoàng đế khẽ "ừm", rồi ra lệnh: "Trở về đi."

Nguyện vọng của Lương quý phi đã thành, nàng hành lễ với Hoàng thượng rồi lui ra. Hoàng đế ngồi ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới phán: "Đi truyền chỉ đi."

Tiêu Khang Thịnh cung kính vâng lời, lập tức dẫn người đến phủ Nhị hoàng tử để truyền chỉ.