Ngày hôm sau, binh lính bao vây phủ Nhị hoàng tử dần rút lui. Tin tức Nhị hoàng tử được thả ra ngoài nhanh chóng lan khắp Thượng Kinh. Khi Đường Thư Nghi biết chuyện này, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi, dù sao hắn cũng là hoàng tử thân sinh, hơn nữa trong cung còn có một vị quý phi.
Chỉ là, Nhị hoàng tử đã ra ngoài, bọn họ phải cảnh giác đề phòng, không để bị hắn ta cắn lần nữa.
Buổi tối, khi Tiêu Ngọc Minh trở về nhà, nàng gọi hắn đến thư phòng, nói cho hắn biết về việc Nhị hoàng tử ra ngoài, dặn dò hắn sau này hành sự phải cẩn thận. Nghe xong những lời này, Tiêu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không, chúng ta hãy ra tay trước đi."
Hắn thậm chí còn nghĩ, bây giờ liền g.i.ế.c c.h.ế.t mạng chó của tên đó.
"Con không thể tự tiện hành động, phải lên kế hoạch từ từ." Đường Thư Nghi khuyên nhủ.
Nàng cũng muốn lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Nhị hoàng tử, nhưng hắn là hoàng tử của Hoàng đế, nếu không có một kế hoạch vẹn toàn, tuyệt đối không thể tùy tiện động thủ.
Tiêu Ngọc Minh cũng hiểu đạo lý này, nhưng hắn không kìm nén nổi cơn tức giận.
Đường Thư Nghi thấy bộ dạng của hắn như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào, lại nghiêm túc nói: "Đừng hành động hấp tấp."
"Con biết." Tiêu Ngọc Minh đáp lời: "Hơn nữa, bây giờ con cũng không có cơ hội hành động hấp tấp, mỗi ngày đều bận muốn chết."
Bây giờ hắn không chỉ phải luyện võ, học binh pháp từ Hướng đại tướng quân, mà còn phải làm tùy tùng cho người ta. Đám thủ hạ của Hướng đại tướng quân sai bảo hắn đúng là không hề nể tình chút nào. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn yếu, đành phải nhịn một chút.
"Tạ gia có ý định liên hôn với chúng ta, bọn họ nhìn trúng con." Đường Thư Nghi nói.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiêu Ngọc Minh sững sờ một lát, sau đó chỉ vào chính mình và nói: "Nhìn trúng con?"
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Aiz, không có cách nào, nhi tử ta tài giỏi. Đầu tiên là phủ tướng quân, bây giờ lại là Tạ phủ. Khoảng thời gian gần đây, ngưỡng cửa nhà chúng ta có phải sắp bị bà mối san bằng rồi không?"
Tiêu Ngọc Minh bị lời trêu chọc khiến gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, sau đó nói: "Bọn họ chẳng phải nên nhìn trúng đại ca con sao?"
Vẻ mặt Đường Thư Nghi trở nên nghiêm túc: "Đúng vậy, nhưng bọn họ lại nhìn trúng con. Ta nhất thời cũng không đoán ra được ý đồ của Tạ gia. Chỉ là, Tạ gia quả thật không tồi. Hơn nữa, Tạ nhị cô nương kia tướng mạo đoan chính xinh đẹp, tính khí… cũng rất đoan trang, khi nào gặp mặt, con hãy để ý một chút. Nếu như con thích, cũng không phải là không được. Nếu con không thích, đừng quan tâm đến gia thế tốt thế nào, chúng ta cũng sẽ không đáp ứng."
"Con... Hiện tại con không nghĩ nhiều như vậy, ngài cứ bận tâm chuyện hôn sự của đại ca trước đi.” Nói đến chuyện hôn sự của chính mình, hắn vẫn còn chút ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Chuyện hôn sự của con thật sự phải gác lại đã."
Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói vậy, thở phào nhẹ nhõm, đầu óc hắn lúc này chỉ tràn ngập việc luyện võ và học tập binh pháp, nào còn thời gian nghĩ đến chuyện cưới vợ?
Mẫu tử hai người lại trò chuyện một lát, sau đó mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, sau khi Nhị hoàng tử được thả ra, ngược lại rất an phận, không còn canh cánh trong lòng thù hận với phủ Vĩnh Ninh hầu nữa. Tiếp đó, Đường Thư Nghi và mọi người lại trải qua những ngày tháng yên bình.
Mùa hè qua đi, thời tiết dần trở nên mát mẻ, Tiêu Ngọc Châu thường cùng Đường An Lạc và Tiết Oánh ra ngoài cưỡi ngựa. Tiết Oánh và Đường tam công tử đã đính hôn, để gặp vị hôn thê của mình, Đường tam công tử luôn tìm đủ lý do để đi cưỡi ngựa cùng Đường An Lạc.
Lý Cảnh Tập thường xuyên đến phủ Đường Quốc Công, xin Đường Quốc Công chỉ dạy về những vấn đề khó khăn, dần dần quen thuộc với Đường tam công tử, rồi trở nên thân thiết, thường xuyên cùng nhau đi chơi. Lý Cảnh Tập và Tiêu Dịch Nguyên đều là học trò của Phương đại nho, hai người cũng quen biết nhau, thỉnh thoảng, Tiêu Dịch Nguyên cũng sẽ tham gia cùng họ.
Vòng tròn giao lưu này dần dần mở rộng, Lý Cảnh Tập ngày càng quen biết nhiều người, cậu bé trông cũng hoạt bát hơn không ít.
Đường Thư Nghi trong khoảng thời gian này cũng trôi qua vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức nàng cảm thấy mình dường như đã mập lên không ít, thế là nàng đành phải lên kế hoạch giảm cân. Cách hiệu quả nhất để giảm cân là quản chặt cái miệng, và hoạt động cái chân. Hiện tại, mỗi ngày nàng đều khống chế lượng thức ăn nạp vào, đồng thời sớm tối đều chạy bộ trong hoa viên của Hầu phủ.
Khi nàng mới bắt đầu chạy bộ, Thuý Trúc và Thuý Vân thực sự vừa tò mò lại vừa lo lắng. Nữ tử ở Đại Càn triều rất ít khi vận động mạnh mẽ như vậy, tất nhiên là ngoại trừ Hướng Ngũ. Nhưng về sau, hai người hầu gái cũng dần dần quen với hình ảnh đó.
Đêm đó, Đường Thư Nghi đang chạy bộ dưới hoa viên treo đầy đèn lồng, quản gia vội vã đi tới. Hình tượng của nữ chủ nhân lúc này không được nhã nhặn cho lắm, quản gia không dám bước tới gần, mà chỉ nói với Thuý Trúc đang đứng ở cửa hoa viên: "Người đi Nam Cương đã trở về."
Thuý Trúc vừa nghe vậy, lập tức nói: "Ta đi nói với phu nhân."
Đây là một chuyện lớn, nàng vội vàng chạy nhanh đến bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: "Phu nhân, người đi Nam Cương đã trở về rồi ạ."
Đường Thư Nghi dừng bước chân, nhận lấy chiếc khăn mà Thuý Vân đưa cho, lau mồ hôi trên mặt rồi nói: "Ta lập tức đi qua đó."
Nói rồi, nàng đi về phía Thế An Uyển, chợt nhớ ra liền nói: "Đi gọi Ngọc Minh đến một tiếng."
Thuý Vân đáp lời rồi vội vàng đi. Đường Thư Nghi đến Thế An Uyển thì thay quần áo trước, sau khi chỉnh tề xong liền đi ra ngoài gặp người.