Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi sai Triệu quản gia bàn bạc với Bạch Hướng Thần. Buổi tối, Triệu quản gia vẻ mặt hưng phấn trở về.
Sau khi hành lễ với Đường Thư Nghi, hắn bẩm báo: "500 người do Bạch tham tướng mang đến hiện đang đóng quân trên núi Nam Hạnh, cách ngoại thành trăm dặm. Phu nhân, tiểu nhân đã nhìn thấy những sĩ binh kia...."
Triệu quản gia hưng phấn đến mức cả mặt đỏ bừng, nói tiếp: "Những sĩ binh kia, mỗi một người đều là long tinh hổ mãnh. Tiểu nhân còn thăm dò thân thủ của họ, tuy rằng không thể lấy một địch trăm, nhưng địch mấy chục thì tuyệt đối làm được."
Hắn cũng từ trong quân đi ra, vừa nhìn những sĩ binh kia, hắn biết tất cả đều là những người được lựa chọn kỹ càng. Có thể thấy được, tâm ý của Hầu gia dành cho Hầu phu nhân vẫn như xưa!
Đường Thư Nghi nghe hắn nói vậy cũng rất vui mừng. Trong tay có nhân thủ đắc lực, tự tin hơn rất nhiều. Nàng nói: "Bọn họ vào Hầu phủ và biệt viện đều phải hoá trang thành chân sai vặt, mỗi ngày năm người. Đồ ăn và mọi thứ trong những ngày này đều phải lấy từ thôn trang ngoại thành, phải làm cho kín đáo."
"Tiểu nhân hiểu." Triệu quản gia vội vàng nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Mấy ngày nay vất vả Triệu quản gia rồi."
Triệu quản gia vội vàng nói: "Đều là tiểu nhân nên làm."
Triệu quản gia lại hành lễ rồi mới rời đi, Đường Thư Nghi thở dài một hơi. Thật ra chuyện Tiêu Hoài sống lại đối với ba hài tử mà nói chắc chắn lợi lớn hơn hại.
Bây giờ mặc dù vì chuyện hắn sống lại đã mang đến cho bọn họ một loạt rắc rối. Nhưng những rắc rối này, nếu sau này Tiêu Ngọc Minh tiếp quản quân quyền Tây Bắc trong tay, nhất định cũng sẽ xảy ra, chỉ là lui về sau một chút mà thôi.
Sự mạnh mẽ của Hoàng quyền và gia tộc quyền quý vốn dĩ đã đứng ở hai phía đối lập. Hoàng thất kiêng kị sự lớn mạnh của triều thần, nhưng triều thần đều muốn nắm quyền hành trong tay, muốn gia tộc trường tồn bất diệt. Cuối cùng phải xem xem thủ đoạn ai cao minh hơn.
Hơn nữa, Tiêu Hoài còn sống, con đường thành tài của Tiêu Ngọc Minh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Đối với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Hoài là chỗ dựa lớn nhất của bọn nhỏ. Làm chuyện gì, có một người cha cường đại cũng tự tin hơn rất nhiều.
Chỉ là cuộc sống của chính nàng, ước chừng không thể thoải mái như bây giờ nữa.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Thúy Trúc đi tới, nói Tiêu Thành Minh đang ở đây. Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến tiền viện sảnh đường, gặp mặt hành lễ xong, nàng hỏi: "Gần đây thúc phụ thế nào rồi?"
Tiêu Thành Minh vội vàng nói: "Vẫn khoẻ, chỉ là ta có một số việc muốn nói với ngài."
Đường Thư Nghi có thể đại khái đoán ra ông ấy muốn nói gì, chẳng qua là bọn họ đến Thượng Kinh, còn chưa chính thức nhận thân, về sau thế nào cũng chưa nói rõ, bọn họ thấp thỏm trong lòng.
Vốn dĩ Đường Thư Nghi muốn đợi sau khi bọn họ đến liền nhận thân rồi phân chia tài sản cho bọn họ, sau này coi bọn họ như nhánh phụ của Hầu phủ. Nhưng bây giờ Tiêu Hoài còn chưa chết, Tiêu Hoài là người cùng huyết thống với bọn họ, cho nên mọi chuyện còn phải chờ Tiêu Hoài trở về.
Nàng không làm chuyện làm ơn mắc oán như vậy.
Trong nhà có nhiều nam nhân, thật sự là một chuyện làm người không vui nổi. Lấy chuyện của Tiêu Dịch Nguyên và nhà hắn làm ví dụ. Nếu không có Tiêu Hoài, Đường Thư Nghi muốn chia cho bọn họ bao nhiêu tài sản, về sau sống chung như thế nào, vân vân, đều là nàng quyết định.
Nhưng bây giờ Tiêu Hoài còn chưa chết, cho dù nàng muốn đem những tài sản còn lại của lão Hầu gia cho Tiêu Dịch Nguyên bọn họ, Tiêu Hoài sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ chê nhiều hay chê ít?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cho nên, nàng dứt khoát không quan tâm đến, đợi khi nào Tiêu Hoài trở về, để cho hắn xử lý. Dù sao Tiêu Hoài mới là người có quan hệ huyết thống với Tiêu Dịch Nguyên bọn họ.
Cho nên, nghe Tiêu Thành Minh có chuyện muốn nói với nàng, Đường Thư Nghi liền nói: "Thúc phụ, mọi người cứ yên tâm sống ở trạch tử kia, ngày thường cần gì liền nói với quản sự, những chuyện khác đợi Tiêu Hoài về rồi nói sau đi, chàng ấy là chủ của Hầu phủ này."
"Đúng.. đúng là như vậy.” Tiêu Thành Minh nói.
Thật ra có một số việc ông ấy muốn nói chuyện với Đường Thư Nghi, để Đường Thư Nghi quyết định. Ông ấy cảm thấy, Đường Thư Nghi dễ nói chuyện hơn Tiêu Hoài một chút, dù sao người kia chính là người dẫn ngàn quân vạn mã đi đánh trận. Nghĩ đến đây lòng ông ấy lại lo lắng.
Hơn nữa, có một số chuyện mà gia tộc Tiêu Hoài và Tiêu Dịch Nguyên, trời sinh đã đối lập nhau.
Đường Thư Nghi nhìn ra sự khó xử của ông ấy, nhưng làm như không thấy. Có những việc không có đúng sai rạch ròi, nhưng đứng ở góc độ khác nhau, lợi ích khác nhau, thì không thể đạt được nhận thức chung, cuối cùng chỉ có kẻ yếu thế hơn phải nhượng bộ.
Nhưng đối với một nhà như Tiêu Dịch Nguyên, nhượng bộ có lẽ sẽ mang lại cho họ nhiều hơn, chỉ phụ thuộc vào việc họ có nhận ra điều đó hay không.
“Đại tẩu của ta… chính là mẫu thân của Đại Dũng.”
Tiêu Thành Minh còn muốn nói thêm gì đó, Đường Thư Nghi đều lắng nghe. Lại nghe ông ấy nói tiếp: “Khi đại ca ta đi tòng quân, ta mới chỉ mười một mười hai tuổi, chuyện giặt giũ quần áo, nấu cơm, việc nhà, đại tẩu đều làm không ngơi nghỉ. Năm đó vào vụ mùa bận rộn, tẩu ấy bụng mang dạ chửa vẫn xuống ruộng làm việc. Sau này nạn đói kéo đến, phụ mẫu tuổi già sức yếu, đại tẩu lại dẫn chúng ta đi tìm lương thực, còn phải chăm sóc phụ mẫu…”
Tiêu Thành Minh thở dài một hơi, “Thật sự là chịu đủ mọi gian khổ rồi.”
Đường Thư Nghi vốn dĩ không muốn xen vào chuyện này, nhưng nghe ông ấy nói vậy, nàng cảm thấy có một số việc mình cần phải nói ra.
Cũng thở dài, nàng nói: “Thúc phụ, cháu biết những năm qua thúc đã phải chịu nhiều khổ cực, nhưng mà, cuộc sống của mẹ chồng cháu cũng chẳng hề dễ dàng gì đâu ạ.”
Tiêu Thành Minh nghe nàng nói thì sững sờ, lại nghe nàng nói tiếp: “Không nói những chuyện khác, mẹ chồng cháu là đích nữ của phủ Võ Dương bá, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, là đại tiểu thư được cả nhà sủng ái, sau này gả cho lão Hầu gia, cuộc sống của người đã trải qua như thế nào? Phu quân quanh năm chinh chiến nơi biên cương, mọi việc trong phủ đều phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ. Thúc phụ, nói một câu không lọt tai, nếu không có mẹ chồng cháu, không có sự hỗ trợ từ phủ Võ Dương bá thì sẽ không có phủ Vĩnh Ninh Hầu như ngày hôm nay.”
“Chuyện này…” Tiêu Thành Minh nhất thời không biết phải nói gì.
“Thúc phụ,” Đường Thư Nghi lại nói: “Thúc có biết lần này Tiêu Hoài ra tiền tuyến đánh trận, vì để chàng ấy không phải lo lắng trước sau mà phụ thân và huynh đệ của ta đã làm những gì không? Bọn họ vì không để người khác cướp công lao của Tiêu Hoài, vì không để kẻ khác có cơ hội hãm hại Tiêu Hoài mà phải đối đầu với Hoàng thượng. Điều này làm cháu nhớ đến mẹ chồng cháu, năm đó lão Hầu gia ra tiền tuyến đánh trận, phủ Võ Dương bá chắc chắn cũng đã làm y như vậy.”
“Thúc phụ,” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Thành Minh, giọng đầy bi thương, “Người sống trên đời này, có ai mà dễ dàng chứ?”
Tiêu Thành Minh á khẩu không nói nên lời, Đường Thư Nghi thở dài: “Nhìn cháu xem, lại kể khổ với thúc rồi.”
Tiêu Thành Minh cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành nói: “Đúng… đúng là không ai dễ dàng cả.”
“Cháu cũng chỉ nói với thúc như vậy thôi, quyết định cuối cùng vẫn phải xem Tiêu Hoài nói thế nào đã.” Đường Thư Nghi nói.
“Được, được, đợi khi nào Tiêu Hoài trở về rồi nói tiếp.” Tiêu Thành Minh vội vàng đáp lời.