Đường Thư Nghi lại nói: “Mọi người cứ yên tâm sống trong phủ đệ đó, Tiêu Hoài không phải người không biết phân biệt phải trái, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Tiêu Thành Minh gật đầu: “Đúng vậy, cháu nói rất đúng.”
Đường Thư Nghi lại trò chuyện thêm vài câu với ông ấy, Tiêu Thành Minh liền cáo từ rồi rời đi. Đường Thư Nghi quay sang nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: “Chuyện gì rồi cũng có giới hạn của nó, chưa chạm đến giới hạn đó, ta có thể hiền hòa, có thể chịu thiệt một chút, nhưng đã chạm đến giới hạn rồi thì ta sẽ không còn dễ nói chuyện nữa, cũng sẽ không nhường nhịn thêm bất kỳ điều gì.”
Tiêu Ngọc Châu trầm mặc gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói với con bé: "Chuyện liên quan đến người vợ trước của tổ phụ con và tổ mẫu con, điểm mấu chốt là, tổ mẫu chúng ta bỏ ra không ít, cho nên địa vị của bà ấy, không ai có thể tranh giành, cũng không ai được phép động vào."
Tiêu Ngọc Châu trầm ngâm gật đầu, một lúc sau nàng hỏi: "Cha con có nghĩ giống nương không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết."
Nếu Tiêu Hoài có suy nghĩ khác nàng, vậy có nghĩa là tam quan của hai người họ không hợp nhau.
"Aizz!" Tiêu Ngọc Châu thở dài một hơi: "Không biết khi nào cha mới về đây."
Đường Thư Nghi không nói gì, chỉ sờ sờ đầu con bé, trong lòng thầm mong Tiêu Hoài sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bên này, Tiêu Thành Minh trở về trạch viện, vừa lúc gặp Tiêu Dịch Nguyên chuẩn bị đi ra ngoài. Ông ấy gọi người vào phòng rồi nói: "Vừa rồi ta đến Hầu phủ, có gặp Hầu phu nhân, nàng ấy có nói với ta rằng nãi nãi của cháu không dễ dàng gì."
Tiêu Dịch Nguyên nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: "Hầu phu nhân đã nói những gì?"
Tiêu Thành Minh kể lại lời Đường Thư Nghi đã nói, rồi thở dài: "Cháu nói xem chuyện này nên làm thế nào đây? Ai cũng không hề dễ dàng."
Tiêu Dịch Nguyên nhìn Tiêu Thành Minh, nghiêm túc nói: "Nhị gia gia, những lời tiếp theo cháu nói có thể sẽ khiến ngài cảm thấy cháu bất hiếu, nhưng cháu vẫn phải nói ra."
"Cháu cứ nói đi." Tiêu Thành Minh đáp, vẻ mặt đầy cay đắng.
"Cháu biết ngài là vì nãi nãi của cháu mà suy nghĩ, nhưng Nhị gia gia, Hầu gia và Hầu phu nhân chắc chắn cũng sẽ nghĩ cho người thân của họ. Ngài nói xem, nếu chúng ta cứ cố đấu tranh, liệu có thể thắng được họ không?” Tiêu Dịch Nguyên hỏi.
Tiêu Thành Minh thở dài, không nói gì, nhưng tiếng thở dài kia đã thay cho mọi lời đáp.
"Chúng ta đấu không lại, nhưng cứ cố chấp muốn đấu, cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả gì?" Tiêu Dịch Nguyên tiếp tục hỏi.
"Vậy chẳng lẽ cứ để nãi nãi cháu phải chịu oan ức sao?" Tiêu Thành Minh và Lục Thị đã cùng nhau trải qua bao khó khăn trong mấy chục năm, dù chỉ là quan hệ thúc chẩu, nhưng đã sớm coi nhau như người thân.
"Nhị gia gia, niềm kiêu hãnh của lão Hầu phu nhân có được là nhờ nhi tử của bà ấy, còn niềm kiêu hãnh của nãi nãi cháu, chính là do cháu tự mình nỗ lực tranh đấu để giành lấy cho nãi nãi." Tiêu Dịch Nguyên nhìn Tiêu Thành Minh và nói: "Khoảng thời gian này, ngài đừng đến phủ Hầu nữa. Mặc dù Hầu gia đã từ cõi c.h.ế.t trở về, nhưng những chuyện trong Hầu phủ còn phức tạp hơn trước rất nhiều. Lúc này, nếu chúng ta không thể giúp đỡ, thì cũng đừng làm tăng thêm rắc rối cho họ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe Tiêu Dịch Nguyên nói vậy, Tiêu Thành Minh tỏ vẻ vô cùng thất thố: "Ta... Ta không hiểu mấy chuyện này, cũng không muốn gây thêm phiền phức gì."
Tiêu Dịch Nguyên duỗi tay đỡ cánh tay ông ấy, nói: "Nhị gia gia, cháu hiểu, Hầu phu nhân cũng sẽ hiểu thôi ạ."
Tiêu Thành Minh thở dài: "Xem ta đã làm gì này."
Thấy ông ấy như vậy, Tiêu Dịch Nguyên bất lực, lại nhẹ giọng an ủi ông ấy một hồi.
Đường Thư Nghi mỗi ngày đều mong ngóng thư hồi âm của Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần. Hôm nay, người đi tìm Tiêu Ngọc Thần đã quay về, Đường Thư Nghi vội vàng cho gọi người tới, hỏi: "Đại công tử giờ ra sao rồi?"
Thị vệ bẩm: "Khi đám nô tài tìm được Đại công tử, ngài ấy đã gặp người của Hầu gia rồi. Đại công tử được người của Hầu gia phái đi hộ tống về hướng Tây Bắc."
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, có người của Tiêu Hoài hộ tống, nàng yên tâm hơn rất nhiều. Sau khi cho thị vệ lui xuống nghỉ ngơi, nàng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Chắc không bao lâu nữa, chúng ta sẽ nhận được thư của hai vị ca ca của con."
Đúng lúc đang nói chuyện, Thúy Vân đi tới, nàng ấy bước lại gần và bẩm: "Phu nhân, đại phu nhân nhà Chu thái sư đã đến."
Đường Thư Nghi sững sờ, "Người đang ở đâu?"
Thuý Vân: "Đang ở tiền sảnh."
Đường Thư Nghi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu cũng vội vàng đi theo. Đường Thư Nghi tự hỏi, trong lòng khó hiểu, mặc dù nàng cũng có chút tiếp xúc với đại phu nhân nhà Chu thái sư, nhưng quan hệ này rất bình thường, tại sao nàng ấy không gửi thiếp thư mà trực tiếp tới?
Không lâu sau đến tiền sảnh, Chu đại phu nhân nhìn thấy nàng liền nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nói: "Mạo muội tới bái phỏng, không làm phiền người chứ?"
Đường Thư Nghi mỉm cười, xua tay: "Không phiền, mau ngồi xuống đi."
Chu đại phu nhân ngồi xuống, bộ dáng muốn nói nhưng lại sợ người biết, Đường Thư Nghi vẫy tay bảo Thuý Trúc Thuý Vân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng Tiêu Ngọc Châu và Chu đại phu nhân.
Chu phu nhân liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu, Đường Thư Nghi thấy vậy liền nói: "Không sao, ngài cứ nói đi. Chuyện trong nhà ta đều không giấu nha đầu này."
Chu đại phu nhân nghe xong thì sững người: "Vẫn là Hầu phu nhân biết dạy dỗ hài tử."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Hôm nay ngài tới có chuyện gì sao?"
Chu đại phu nhân do dự một lát, "Ta cũng không sợ người chê cười, ngươi xem Đại công tử nhà ngươi và Quỳnh Âm nhà ta có phù hợp hay không?"
Đường Thư Nghi có chút kinh ngạc, mai mối giữa những nhà quyền quý ở Thượng Kinh, cho dù bên nữ có nhìn trúng bên nam trước, cũng phải thăm dò trước, cảm thấy đối phương cũng có ý này, bên nam mới mời bà mối đến nhà bên nữ cầu hôn.