Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 372



Ngày tám tháng chạp, tiết Đại Tuyết, cũng là ngày Lễ Tịch Bát. Theo phong tục của Đại Càn, vào ngày này mọi nhà đều phải ăn cháo Tịch Bát. Sáng sớm, khi làn khói bếp lượn lờ bốc lên từ khắp các gia đình, mùi cháo Tịch Bát thơm lừng lan tỏa trong không khí, giờ khắc này dường như tràn ngập hương vị Tết.

Hôm qua tuyết đã rơi, nhưng hôm nay bầu trời lại quang đãng lạ thường. Đường Vĩnh An tại Thượng Kinh hôm nay rực rỡ sắc màu, hai bên đường người chen chúc, trên gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết.

Hôm nay là ngày các tướng sĩ đã đánh bại Nhu Lợi quốc khải hoàn hồi kinh, mọi người dân đều mong muốn được chiêm ngưỡng phong thái của họ. Đặc biệt là Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài, người đã trở về từ cõi chết.

Hôm nay, Hoàng đế đích thân dẫn theo các đại thần và hàng trăm quan viên, đã đứng chờ trước cửa thành Thượng Kinh từ sớm, để nghênh đón những vị anh hùng trở về trong chiến thắng.

Hôm qua, Đường Thư Nghi đã đặt trước một chỗ ngồi tại một trà lâu trên đường Vĩnh An, để tiện cho Tiêu Ngọc Châu có thể lập tức nhìn thấy phụ thân mình.

Đúng giờ Thìn một khắc, khi Hoàng đế đang đứng ở cổng thành, từ xa ngài nhìn thấy một lá cờ bay phấp phới trong gió, trên đó in một chữ Tiêu thật lớn. Tiếp đó là tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại. Trong lòng Hoàng đế dâng lên một cảm xúc vừa hưng phấn, vừa có chút lo lắng.

Việc sáp nhập Nhu Lợi quốc là thành tựu lớn nhất trong triều đại của ngài, giờ đây những tướng sĩ đã vì ngài tạo ra chiến công hiển hách sắp trở về, lòng y cuồn cuộn sóng ngầm. Đồng thời, y cũng không khỏi băn khoăn liệu sau bốn năm xa cách, Tiêu Hoài có còn giữ được khí phách như trước hay không, hay đã trở nên mạnh mẽ hơn? Điều này khiến ngài có chút bất an.

Thân ảnh mặc khôi giáp, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu càng lúc càng đến gần. Hoàng đế nheo mắt nhìn kỹ, chỉ thấy một nam tử đứng ở vị trí dẫn đầu, trên người hắn khoác bộ khôi giáp màu bạc, một tay cầm dây cương, tay kia cầm thanh trường đao Yển Nguyệt. Thân hình cao lớn, nhìn thẳng về phía trước, uy phong lẫm liệt như một vị thần binh giáng thế.

Dù hai người cách nhau mấy chục mét, nhưng Hoàng đế dường như đã cảm nhận được khí thế bức người cùng ánh mắt sắc bén của đối phương. Người này nếu không phải là Tiêu Hoài thì còn là ai vào đây?

Hoàng đế khẽ siết chặt nắm đấm, điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, cố gắng nở một nụ cười. Mà vào lúc này, Tiêu Hoài đã dẫn quân tiến lên phía trước. Chỉ thấy hắn giơ cao thanh trường đao Yển Nguyệt trên tay lên trời, các tướng sĩ phía sau lập tức dừng bước.

Hắn xoay người xuống ngựa, trao thanh trường đao trong tay cho vị tướng sĩ bên cạnh, sau đó từng bước, từng bước đi dọc theo thảm đỏ về phía Hoàng đế.

Dáng người hắn cao lớn, bước chân vững vàng, “hịch, hịch, hịch”, nhất thời tiếng bước chân như đánh vào trái tim Hoàng đế. Càng lúc càng gần, nhịp tim của y đập càng nhanh.

Chỉ thấy Tiêu Hoài dừng lại, sau đó giơ tay lên, chỉ về phía trước quát lớn một tiếng: “Bắt lấy!”

Tiếng quát của hắn như trời giáng thiên lôi, khiến Hoàng đế, triều thần và ngự lâm quân nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Đúng lúc này, hai vị tướng lĩnh phía sau Tiêu Hoài vội vàng tiến về phía Hoàng đế và triều thần.

Tốc độ của hai người họ quá nhanh, nhanh tới mức cả ngự lâm quân cũng không kịp phản ứng. Nhanh tới mức khi hai người lao về phía Hoàng đế, y sợ tới mức ngã khuỵu xuống đất.

Nhưng hai vị tướng sĩ lại lướt qua Hoàng đế, bắt lấy Thái phó đang đứng sau lưng y. Hai người một trái một phải kẹp lấy Thái phó, sau đó dùng sức ấn mạnh, khiến Thái phó quỳ sụp trên mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, tất cả mọi người mới hoàn hồn. Tiêu Khang Thịnh vội vàng đỡ Hoàng đế dậy. Hoàng đế cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, giơ tay chỉ vào Tiêu Hoài, định nói gì đó.

“Thần Tiêu Hoài dẫn quân công đánh Nhu Lợi quốc hồi triều, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tiêu Hoài quỳ trên mặt đất, cúi đầu. Các tướng sĩ phía sau hắn cũng xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Cục tức trong cổ họng Hoàng đế nghẹn lại, lên không được, xuống cũng chẳng xong. Y tức giận muốn phát tiết nhưng lại chẳng biết nên phát tiết vào đâu. Lúc này, lại thấy Tiêu Hoài đứng thẳng lên, cất lời: “Thần thấy tặc tử cấu kết với địch phản quốc ngay cạnh người Hoàng thượng, lo lắng an nguy của ngài, nhất thời nóng lòng cứu giá, mong Hoàng thượng tha thứ.”

“Ngươi… Ngươi nói…”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hoàng đế quay đầu nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin nổi. Y lại nhìn Tiêu Hoài, hỏi: “Tiêu ái khanh, ngươi nói Thái phó cấu kết với địch nhân, phạm tội phản quốc?”

“Đúng vậy.” Tiêu Hoài vừa nói, vừa lấy ra một chồng thư từ, hai tay dâng lên.

Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi tới, nhận lấy chồng thư rồi đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế cầm thư trong tay, tùy tiện cầm lấy một bức, quét mắt đọc xong, sau đó quay đầu lại nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, tức giận nói: “Trẫm không bạc đãi ngươi, không bạc đãi Khương gia ngươi, đây là cách ngươi báo đáp trẫm sao?”

“Bị oan, thần bị oan!” Dưới thời tiết âm mười độ, Thái phó vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh, chật vật hét lên mình bị oan.

Hoàng đế nheo mắt nhìn Thái phó. Y tất nhiên không tin lời nói của Thái phó. Chữ viết tay trong những bức thư này rõ ràng là của Thái phó.

“Hoàng thượng, chúng ta về cung trước đi.” Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng nói với Hoàng đế.

Hoàng đế lại thâm trầm nhìn Thái phó, sau đó quay đầu lại nói với Tiêu Hoài: “Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài dẫn quân đánh hạ Nhu Lợi quốc, công lao ngàn thu. Các khanh đều là thần tử tài giỏi của Đại Càn ta. Trẫm nhất định sẽ luận công ban thưởng.”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tiêu Hoài lại dập đầu lần nữa.

Các tướng sĩ phía sau hắn cũng cùng nhau hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Tiêu ái khanh, theo trẫm vào cung.” Hoàng đế nói với Tiêu Hoài.

“Vâng.”