Tiêu Hoài đứng dậy, các tướng sĩ phía sau hắn cũng đứng dậy, sau đó cùng Hoàng đế và triều thần tiến vào thành. Chỉ có điều, trong hàng ngũ tướng sĩ có một chiếc xe tù rất dễ thấy.
Tướng sĩ khải hoàn, dẫn theo tù binh nước địch về cũng là chuyện thường tình. Nhưng chiếc xe tù này lại khiến mọi người chú ý, bởi lẽ bên trong nhốt một nữ tử vận hồng y. Dù dung nhan nàng có phần nhếch nhác, nhưng nhìn ngũ quan hẳn là một mỹ nhân.
Nhất thời, dân chúng đang xem náo nhiệt xung quanh xôn xao bàn tán.
Phía trước, Tiêu Hoài cưỡi ngựa đi cạnh kiệu Hoàng đế, phía sau là Tiêu Ngọc Minh cũng đang cưỡi ngựa. Hoàng đế liếc nhìn Tiêu Hoài, mỉm cười nói: "Nhị hài tử Ngọc Minh này giống ngươi, vừa có dũng khí lại vừa có mưu lược."
"Thần lúc còn trẻ cũng không bướng bỉnh như nó." Tiêu Hoài đáp.
Hoàng đế xua tay: "Thanh niên mới lớn ai mà chẳng vậy. Lần trước, nó có chút hiểu lầm với Cảnh Minh mà ra tay với nhau, than ôi..."
Hoàng đế thở dài nặng nề: "Cảnh Minh bị b.ắ.n chết. Lúc đó, trẫm vì quá đỗi đau lòng mà trách mắng hài tử này vài câu."
"Nó đã có nói chuyện này với thần," Tiêu Hoài nói: "Thần nghe xong cũng trách mắng nó, làm thần tử không nên động thủ với Nhị hoàng tử."
Hoàng đế lại xua tay: "Người trẻ tuổi, kiêu ngạo cũng là chuyện dễ hiểu."
"Thần sau này nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm." Tiêu Hoài nói thêm.
Hoàng đế không nói nữa, tựa lưng vào kiệu, nhìn đám người chật ních hai bên đường, tất cả đều đến đây nghênh đón Tiêu Hoài.
"Phụ thân!"
Bỗng dưng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ trên cao. Tiêu Hoài thuận theo tiếng gọi, nhìn thấy một tiểu nữ hài vận hồng y đang ngồi trên bậu cửa sổ lầu hai, mỉm cười vẫy tay về phía hắn. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến hắn có chút lóa mắt.
Tiêu Hoài chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn như nước, bất giác phất tay lại với con bé. Tiểu hài nhi thấy hắn vẫy tay càng thêm vui vẻ, quay đầu nói gì đó với một người. Ngay khoảnh khắc con bé quay người, hắn thoáng thấy một nữ nhân phú quý xinh đẹp tựa bức họa.
Hôm qua, Đường Thư Nghi đã cho người đặt một vị trí tại trà quán này. Cửa sổ quán dựa sát mặt đường, chỉ cần quay đầu liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mọi cảnh vật hai bên, vừa hay thỏa mãn mong muốn được gặp phụ thân của Tiêu Ngọc Châu.
Họ chờ ở trà quán một lúc thì đội ngũ Hoàng đế nghênh đón tướng sĩ khải hoàn đã đi tới. Đường phố tràn ngập không khí hân hoan. Tiêu Ngọc Châu nằm dài trên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài. Khi thấy Tiêu Hoài cách đó không xa, nàng vui mừng đến nỗi không nhịn được mà vẫy tay gọi phụ thân.
Âm thanh giòn tan ấy đã thu hút không ít người dân, tất nhiên, cũng thu hút sự chú ý của Tiêu Hoài. Hắn thuận theo tiếng gọi nhìn sang, thấy một tiểu hài nhi với nụ cười rạng rỡ đang vẫy tay về phía mình, còn gọi hắn là phụ thân. Hắn cũng bất giác vẫy tay lại với tiểu hài nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiêu Ngọc Châu thấy vậy càng thêm vui mừng, nàng quay đầu nói với Đường Thư Nghi: "Nương, nương, phụ thân nhìn thấy con rồi, người nhìn thấy con rồi ạ."
Đường Thư Nghi thấy con bé vui vẻ như vậy thì trên môi nở nụ cười. Ánh mắt nàng nhìn về phía dưới cửa sổ, vừa hay bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Nàng khẽ sững người, sau đó liền khách khí gật đầu về phía đối phương.
Tiêu Hoài không ngờ lại va phải ánh mắt của Đường Thư Nghi. Trong lúc hắn còn đang bối rối, thấy đối phương gật đầu về phía mình, hắn cũng lập tức gật đầu đáp lại. Sau đó, cả hai quay đi chỗ khác, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng đây chỉ là bề ngoài, chỉ có chính bọn họ mới biết, nội tâm hai người đang dậy sóng phức tạp nhường nào.
“Tiểu nha đầu nhà ngươi cũng đã lớn như vậy.” Hoàng đế cũng nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu, thở dài nói với Tiêu Hoài: “Lúc trước trong cung yến, con bé đã chịu chút oan ức, làm trẫm thấy đau lòng không thôi, liền phong con bé làm quận chúa, ban cho một mảnh đất trù phú làm đất phong.”
Tiêu Hoài nghe lời y nói, trong lòng cười lạnh. Chuyện này hắn đã nghe hai huynh đệ Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Trần chính miệng kể lại. Hoàng đế vẫn luôn giả dối như mọi khi, rõ ràng tiểu nha đầu bị tranh đấu trong hậu cung của y kéo vào, suýt chút nữa mất mạng, nhưng ở đây y lại như có như không mà nói con bé chỉ chịu chút oan ức.
Dù trong lòng nghĩ như vậy, giọng điệu của hắn vẫn cung kính nói: “Thần tạ ơn Hoàng thượng ban ân điển.”
Hoàng đế quay đầu liếc nhìn hắn, không tài nào nhìn thấu tâm tư của Tiêu Hoài, chẳng lẽ hắn thật sự không có chút ý muốn tạo phản?
Y không tin, vừa rồi Tiêu Hoài còn muốn ra oai phủ đầu với y. Nghĩ đến đây, trong lòng y thầm hận, hận chính mình lúc đó tại sao lại hoảng loạn đến mức ngã xuống đất.
Quân thần hai người dọc theo đường đi đều mang suy nghĩ riêng, rất nhanh đã tiến vào Hoàng cung. Đến triều đường, Hoàng đế ngồi trên long ỷ ở vị trí cao nhất, nhìn văn võ bá quan bên dưới, trong lòng nhất thời cảm thấy tự hào và kích động không thôi.
Y hùng hồn phát biểu một hồi, rồi nói: “Tiêu Hoài ẩn náu trong quân địch ba năm, dốc hết tâm huyết, vì Đại Càn ta mà lập nên đại công lớn lao đến vậy, Tiêu khanh quả thực là đệ nhất công thần của Đại Càn ta. Trẫm phong Tiêu Hoài tước vị Quốc Công, ban hiệu Định. Ngoài ra còn thưởng hoàng kim vạn lượng, đất đai mười khoảnh.....”
Hoàng đế ban thưởng một loạt, một lần nữa biểu đạt ân sủng với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài quỳ xuống tạ ơn. Hoàng đế đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Hoài, cúi xuống đỡ hắn dậy, nói: “Tiêu khanh là công thần của Đại Càn ta, công lao của ngươi bách tính Đại Càn vĩnh viễn không bao giờ quên.”
“Thần không dám nhận.” Tiêu Hoài lập tức đáp lời.
“Đây là điều mà ái khanh xứng đáng nhận được.”
Quân thần hai người bề ngoài trông hòa hợp, trên mặt các triều thần đều nở nụ cười, nhưng ai nấy đều biết chuyện gì đang xảy ra. Câu nói “bắt lấy” ở cổng thành của Tiêu Hoài kia rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu.
Hoàng đế ban thưởng cho Tiêu Hoài xong, bắt đầu ban thưởng cho các tướng lĩnh khác, sau đó là giờ ăn trưa. Hoàng đế tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi tướng sĩ Tây Bắc. Trong yến tiệc, mọi người ăn uống linh đình, các triều thần lần lượt đến chúc mừng Tiêu Hoài, chúc mừng hắn được thăng làm Định Quốc công.