Một câu "nhỏ m.á.u nhận thân" của Tiêu Hoài khiến cả ngự thư phòng im bặt. Mẫn phi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó khóc lóc nói với Hoàng đế: "Thân thể tôn quý của Hoàng thượng sao có thể chịu thương!"
Thần sắc của Hoàng đế không thể dò thấu, ẩn chứa chút do dự. Dẫu sao đó cũng là cốt nhục của mình, việc phải lấy m.á.u nhận thân để chứng minh huyết thống quả thực khó coi. Nhưng nhìn bộ dạng hoảng loạn của Mẫn phi, y lại càng thêm phần củng cố.
Y quay đầu nhìn về phía Tiêu Hoài, suy cho cùng, chính là người đã đề xuất việc lấy m.á.u nhận thân.
Tiêu Hoài nhận lấy ánh mắt dò hỏi của Hoàng đế, thản nhiên nói: "Thần từng đọc trong một cuốn sách cổ, lấy m.á.u nhận thân có thể chứng minh huyết thống. Còn về việc có nên thực hiện hay không, còn tùy thuộc vào quyết định của Bệ hạ."
Ngụ ý đã rõ như ban ngày, ta chỉ đưa ra gợi ý, còn quyết định cuối cùng là của Người.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nói rồi, hắn lui về vị trí của mình, nhấp một ngụm trà trong chén. Hoàng đế nheo mắt nhìn hắn, rồi phán: "Cứ làm đi. Tiêu Khang Thịnh, mang chậu nước tới đây."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng lĩnh chỉ, nhưng hắn chưa từng chứng kiến việc lấy m.á.u nhận thân, cũng không biết nên dùng loại nước nào. Hắn quay sang hỏi Tiêu Hoài: "Định Quốc Công, nô tài không rõ nên dùng nước gì."
Tiêu Hoài đặt chén trà xuống, thản nhiên đáp: "Đương nhiên là dùng nước trong sạch nhất."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài. Hôm qua trời đổ một trận tuyết lớn, dù cho ngự thư phòng đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng nơi mái hiên bên ngoài kia, vẫn còn vương vấn những mảng tuyết trắng xóa, phản chiếu ánh mặt trời, trông thật trang nghiêm, thuần khiết.
Tiêu Khang Thịnh nhìn theo hướng ánh mắt của Tiêu Hoài, lập tức lĩnh hội: "Nô tài đã biết."
Còn loại nước nào tinh khiết hơn nước tan ra từ tuyết trắng cơ chứ?
Hắn bước nhanh ra ngoài, tự mình chuẩn bị một chiếc bát ngọc. Sau đó, hắn sai người dựng thang, tự mình leo lên mái hiên. Vươn tay, hắn gom một chút tuyết vào bát ngọc. Cái lạnh thấu xương khiến hắn không khỏi rùng mình.
Cẩn thận mang bát ngọc xuống, hắn chạy vào ngự thư phòng. Nhưng nhìn tuyết trong bát, hắn lại có chút ngập ngừng. Tuyết này phải tan thành nước mới có thể sử dụng!
Hắn lại nhìn về phía Tiêu Hoài, nhưng lúc này Tiêu Hoài đang cúi đầu, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, hắn không dám làm phiền. Cuối cùng, hắn đành phải cầm chiếc bát ngọc đầy tuyết, kiên nhẫn chờ đợi tuyết tan từng chút một.
Quá trình này quả thực kéo dài, nhưng dường như mọi người có mặt tại đây đều vô cùng kiên nhẫn, im lặng chờ đợi. Một lúc sau, Tiêu Hoài đứng dậy, hành lễ với Hoàng đế: "Thần cho rằng, mời vài vị thái y đến đây giám định sẽ công bằng hơn."
Hoàng đế trầm ngâm giây lát, rồi hạ lệnh: "Cứ làm theo lời Định Quốc Công."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng cầm bát ngọc ra khỏi ngự thư phòng, sai tiểu thái giám đi gọi thái y. Hắn quay vào phòng tiếp tục quá trình làm tan tuyết. Trong ngự thư phòng có vài chậu than, nhiệt độ không hề thấp, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của Tiêu Khang Thịnh, tuyết trong bát ngọc dần dần tan chảy.
Ngay lúc ấy, hai vị thái y đã đến. Hoàng đế không giải thích nhiều, trực tiếp chỉ thị: "Các ngươi hãy kiểm tra xem trong nước có gì bất thường không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù hai vị thái y không rõ sự tình cụ thể, nhưng với sự hiện diện của Thái phó, Mẫn phi và Đại hoàng tử đang quỳ gối trong ngự thư phòng, không cần đoán cũng biết đây là một sự kiện trọng đại.
Hai vị thái y tiến đến trước mặt Tiêu Khang Thịnh, cẩn thận xem xét chiếc bát ngọc. Họ nhúng ngón tay vào nước, rồi nếm thử. Ngoài cảm giác hơi lạnh, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, hai vị thái y cúi người bẩm báo với Hoàng đế: "Bẩm Bệ hạ, nước trong bát không có chút điểm gì khác thường."
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, duỗi tay rút một kim trâm, đ.â.m vào ngón trỏ, m.á.u tươi theo đó tuôn ra. Tiêu Khang Thịnh vội vàng giơ bát ra đỡ, một giọt m.á.u nhỏ xuống bát nước.
Đến lượt Đại hoàng tử, nhưng hắn ta lại co rúm người lại, lắc đầu nguầy nguậy, không chịu hợp tác. Hoàng đế thấy vậy, đã sớm xác định đỉnh đầu hắn ta đã "xanh ngắt", giận dữ hét lên: "Người đâu, mau đè hắn xuống lấy máu!"
Vừa dứt lời, hai thị vệ tiến vào, một trái một phải áp chế Đại hoàng tử. Tiêu Khang Thịnh đưa bát ngọc cho một vị thái y, còn hắn nắm lấy tay Đại hoàng tử, chuẩn bị đ.â.m kim vào.
"Hoàng thượng," Mẫn phi quỳ sụp xuống, lê lết vài bước đến trước bàn Hoàng đế, khóc lóc van xin: "Hoàng thượng, không thể làm vậy! Nếu Đại hoàng tử làm chuyện xét nghiệm m.á.u này, nó chính là Hoàng tử bị nghi ngờ huyết thống. Hoàng thượng ngài làm vậy, sau này nó làm sao còn mặt mũi gặp người khác?"
"Chỉ cần chứng minh là nhi tử của trẫm, làm sao không có mặt mũi gặp người?" Vẻ mặt Hoàng đế đầy âm trầm.
Mẫn phi vẫn quỳ dưới chân Hoàng đế, khóc nức nở: "Hoàng thượng, thật sự không thể kiểm tra, Hoàng thượng..."
Mẫn phi cứ quỳ dưới chân Hoàng đế mà khóc lóc, Tiêu Khang Thịnh tiến thoái lưỡng nan. Những người khác trong ngự thư phòng dường như đều đang chờ đợi Hoàng đế hạ lệnh.
Tiêu Hoài nâng chén thưởng trà, nhìn tình cảnh hỗn loạn này, có chút mất kiên nhẫn, "Bộp" một tiếng, đặt tách trà xuống bàn, phát ra âm thanh giòn tan.
Ngay sau đó, một tiểu thái giám bước vào, đi đến trước mặt Tiêu Khang Thịnh và thái y, khom người nói với thái y: "Để nô tài cầm bát."
Thái y đưa bát cho tiểu thái giám, tiểu thái giám cầm lấy bát, đưa cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh lại liếc nhìn Hoàng đế, thấy y vẫn trầm mặc không nói, suy nghĩ một lát rồi nắm lấy tay Đại hoàng tử, đ.â.m kim vào.
Một giọt m.á.u từ ngón tay Đại hoàng tử rơi xuống bát, sau đó giọt m.á.u từ từ lan ra, nhưng lại không hòa hợp với m.á.u của Hoàng đế.
Tiêu Khang Thịnh, tiểu thái giám và thái y đều lộ vẻ mặt không thể tin nổi. Hoàng đế nhìn thấy biểu cảm của họ, giơ chân đá Mẫn phi ra, đứng dậy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu thái giám vội vàng cầm bát đi tới trước mặt Hoàng đế. Hoàng đế cúi đầu xuống, thấy hai giọt m.á.u đã lan rộng trong bát, phân biệt rõ ràng mà trôi nổi trong nước.
Còn gì mà không hiểu được chứ?