Đại hoàng tử lúc này thật sự kinh hãi. Hắn ta luôn cho rằng, chỉ cần có Thái phó ở bên, chỉ cần Khương gia còn đó, sớm muộn gì hoàng vị này cũng sẽ thuộc về hắn. Bây giờ hắn mới nhận ra, trước kia mình quá kiêu ngạo, quá tin tưởng vào thực lực của Thái phó và Khương gia.
Hoàng đế nhìn nữ nhi và nhi tử của mình, nhìn hai kẻ đang nói dối không chớp mắt kia, lòng lửa giận ngút trời. Họ cho rằng y là kẻ ngốc sao? Y nhìn về phía Thái phó: "Ngươi còn lời nào muốn nói không?"
Trong mắt Thái phó lúc này chỉ còn lại sự c.h.ế.t lặng. Ông ta biết mình không thể thoát khỏi cái chết, nhưng ông ta không ngờ rằng nữ nhi và ngoại tôn của mình lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ông ta ngay trước mặt ông ta.
Thế nhưng, dù có tức giận hay oán hận đến đâu, ông ta cũng hiểu rằng một mình gánh chịu tất cả mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhắm mắt lại, ông ta nói: "Mọi chuyện đều do một tay thần làm. Trung cung không có con nối dõi, Đại hoàng tử là trưởng tử, vốn dĩ nên lập làm Thái tử. Nhưng Hoàng thượng chậm chạp không lập hắn, thần chỉ có thể bí quá làm liều. Tuy nhiên, mọi chuyện đều do thần một tay thực hiện, mong Hoàng thượng tha cho tộc nhân của thần."
Nói xong, ông ta quỵ xuống đất, khóc lóc thảm thiết. Đại hoàng tử và Mẫn phi cũng nhân cơ hội này thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế nheo mắt nhìn hai người họ, rồi lại nhìn Tiêu Hoài đang ngồi đó ung dung thưởng trà. Tư thế nhàn nhã, tùy tiện kia, lúc này lại khiến y như nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, nhất thời tâm thần bất ổn.
Thu hồi ánh mắt, y nhìn lại ba người đang quỳ dưới đất, nhất thời không biết nên xử lý ra sao. Vừa mất một đứa con trai, chẳng lẽ lại phải g.i.ế.c một đứa nữa sao? Dù chúng có ngu xuẩn, nhưng chúng vẫn là cốt nhục của y!
Đúng lúc này, một tiểu thái giám bước vào, đến gần Hoàng đế khẽ bẩm: "Bẩm Hoàng thượng, Lê ngự sử cầu kiến."
Hoàng đế cau mày: "Không gặp."
Tiểu thái giám vội vàng lui ra, một lúc sau lại quay trở lại. Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Hoàng đế, hắn ta cẩn thận nói: "Khải bẩm Hoàng thượng, Lê ngự sử nói có chuyện quan trọng cần cầu kiến, liên quan đến Đại hoàng tử và Mẫn phi."
Hoàng đế nhíu chặt mày, "Cho hắn vào."
Tiểu thái giám lui ra, Đại hoàng tử và Mẫn phi trong lòng đều thấp thỏm không yên, không biết Lê ngự sử này sẽ nói gì với Hoàng đế.
Một lát sau, Lê ngự sử chính trực bước vào, trước tiên hành lễ với Hoàng đế, sau đó chắp tay về phía Tiêu Hoài: "Định Quốc Công."
Tiêu Hoài gật đầu với hắn, Lê ngự sử cũng gật đầu lại, sau đó trình tấu chương lên, nói: "Mấy ngày trước thần từ triều về nhà, trên đường có người cản kiệu của thần lại nói muốn tự thú. Thần mang người về phủ cẩn thận tra hỏi, sau đó biết được một chuyện kinh thiên động địa, chuyện này liên quan trọng đại, thần không dám lắng nghe từ một phía, liền tiến hành điều tra tìm chứng cứ, đây là bằng chứng thần tìm thấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê ngự sử lấy ra một chồng tài liệu khác, đưa cho Hoàng đế.
Mà sau khi Hoàng đế xem tấu chương xong, hiểu rõ tất cả mọi chuyện, bàn tay run rẩy không thôi. Y lại nhận lấy chồng chứng cứ mà Lê ngự sử dâng lên, mở ra nhìn qua một lượt, sau đó cầm lấy tấu chương mà lúc trước Lê ngự sử dâng lên, ném lên mặt Mẫn phi, hét lớn: "Trẫm đúng là xem thường ngươi, ngươi đúng là đãng phụ lòng dạ rắn rết."
Mẫn phi vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nhặt tấu chương trên mặt đất lên nhìn, chỉ mới liếc mắt nhìn, đầu óc nàng ta liền ong lên một tiếng, sau đó vội vàng dập đầu: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp, không phải thần thiếp, có người muốn hãm hại thần thiếp!"
"Ngươi còn giảo biện!" Hoàng đế đứng dậy đi tới trước mặt Mẫn phi, ném chứng cứ do Lê ngự sử dâng lên vào mặt nàng ta, "Vậy ngươi nhìn xem, vị biểu ca kia của ngươi giả c.h.ế.t như thế nào, lại làm sao mua chuộc người làm thân phận giả, lại làm sao vào cung làm thị vệ. Mỗi một chuyện, chẳng lẽ đều là giả sao?"
Hoàng đế càng nói càng tức giận, y chỉ cảm thấy cả người mình đều nhuốm một màu xanh. Giơ chân đá vào n.g.ự.c Mẫn phi, tức giận hỏi: "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Mẫn phi ngã xuống đất khóc lóc, không biết là vì đau hay vì sợ. Hoàng đế quay đầu lại nhìn Đại hoàng tử vẻ mặt không thể hiểu nổi đang quỳ ở bên cạnh, đôi mắt, cái mũi, cái miệng....
Hoàng đế cẩn thận nhìn đánh giá cả người hắn ta một lần, thế mà phát hiện không có một chút chỗ nào giống y. Mà Mẫn phi thấy y như vậy, vừa khóc vừa bò đến trước mắt Hoàng đế, túm lấy góc hoàng bào của y kêu lên: "Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, có người muốn hãm hại thần thiếp và Đại hoàng tử."
Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công hôm nay vừa trở về triều, liền chất vấn phụ thân thần thiếp, bây giờ Lê ngự sử lại hắt nước bẩn lên người thần thiếp, Hoàng thượng, ai cũng biết Lê ngự sử có quan hệ mật thiết với Định Quốc Công, là bọn họ liên thủ hãm hại thần thiếp, hại Đại hoàng tử."
Mẫn phi túm lấy góc hoàng bào của Hoàng đế, khóc thảm thiết: "Hoàng thượng, ngài nghĩ thử đi. Ngài chỉ còn lại Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, tại sao họ muốn loại bỏ Đại hoàng tử? Hoàng thượng, bọn họ chính là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t từng nhi tử của ngài."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hoàng đế nghe lời nàng ta nói xong, biểu cảm trên mặt âm trầm bất định, Lê ngự sử thấy vậy thì cau mày, hắn không ngờ Mẫn phi lại làm càn làm bậy như vậy, càng không ngờ tới, Hoàng đế dường như tin lời của nàng ta.
Lúc này, Tiêu Hoài vốn đang ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, đứng dậy đi về phía trước hai bước, cúi xuống nhặt tấu chương trên mặt đất lên, nhìn hai lần, nhướng mày. Không ngờ hôm nay lại thấy một màn trình diễn đặc sắc như vậy.
Gấp tấu chương lại, hắn nói: "Mẫn phi nương nương có vô tội hay không, rất dễ chứng minh."
Hoàng đế nheo mắt lại, "Chứng minh thế nào?"
Tiêu Hoài cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại nói không chút biểu cảm nói: "Nhỏ m.á.u nhận thân!"