Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 414



Túc thân vương thấy vậy, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút. Ông ta hành lễ với Hoàng đế, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đi ra khỏi ngự thư phòng, ông ta lại quay đầu liếc vào trong, giờ đây ông ta thật sự hiểu rõ, chuyện mình làm dư thừa đến mức nào. Nhưng chuyện nên nói đều đã nói, nên làm cũng đã làm, không cách nào thay đổi.

Giờ khắc này, ông ta liền nảy sinh ý muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con gái nghiệt quỹ kia.

Trong ngự thư phòng, Hoàng đế dựa vào ghế gấm, ngón tay gõ lên mặt bàn, trong đầu suy nghĩ những lời Túc thân vương vừa nói. Lúc đầu y quả thật có chút nghi ngờ, Túc thân vương thấy Tiêu Hoài bây giờ có thế lực quá lớn nên muốn leo lên trên.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù thế lực của Tiêu Hoài có lớn đến đâu, chẳng lẽ lại lớn hơn Hoàng đế là y sao? Hơn nữa, y trước giờ vẫn coi như tôn trọng Túc thân vương, Túc thân vương không cần phải vì leo lên Tiêu Hoài mà đắc tội với Hoàng đế là y.

Nghĩ vậy, Hoàng đế cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nhưng Tiêu Hoài vừa lập được công lớn, việc ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần cần có kế hoạch dài lâu, phải làm sao để không ai, kể cả Tiêu Hoài và đám triều thần, có thể tìm ra sơ hở.

Trong Ngự thư phòng, Hoàng đế ngồi vắt óc suy tính những âm mưu quỷ quyệt. Buổi tối, một tiểu thái giám đến cổng cung của Lương quý phi, thì thầm vài lời với thái giám canh cửa rồi rời đi.

Thái giám canh cửa nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, sau đó đi đến cửa tẩm điện của Lương quý phi, hạ giọng bẩm báo với cung nữ thân cận đang hầu hạ bên ngoài.

Cung nữ kia nghe xong bèn vào phòng. Nàng thấy Lương quý phi đang dựa vào giường, nét mặt đăm chiêu. Trong lòng nàng thầm thở dài. Các phi tần nơi hậu cung này, trong mắt người ngoài thì lộng lẫy vinh quang, nhưng nào ai biết được họ phải trải qua những tháng ngày sống trong cung cấm thế nào. Nếu được sủng ái, họ sẽ bị người khác ghen ghét, ám hại; nếu không được sủng ái, họ chỉ biết sống qua ngày.

"Nương nương," cung nữ tiến đến bên giường, nhẹ giọng gọi.

Lương quý phi lười biếng nâng mi mắt, liếc nhìn cung nữ rồi hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tiểu Đức Tử ở Ngự thư phòng vừa đến báo, chiều nay Túc thân vương đã vào Ngự thư phòng diện kiến Hoàng thượng. Hắn mơ hồ nghe được Túc thân vương dường như muốn Hoàng đế ban hôn cho Huệ Tâm quận chúa và Tiêu thế tử của phủ Định Quốc Công," cung nữ đáp.

Lương quý phi vừa nghe liền tinh thần phấn chấn, nàng ta hỏi: "Hoàng đế nói gì?"

Cung nữ: "Hoàng đế nói muốn suy nghĩ thêm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lương quý phi cười lạnh, rồi nói: "Xem ra sắp có kịch hay để xem rồi. Ta làm người tốt một lần vậy, ngày mai hãy truyền tin tức này đến phủ Định Quốc Công."

Cung nữ vâng lời lui ra.

Lương quý phi vẫy tay cho cung nữ rời đi, sau đó lại chìm vào dòng suy nghĩ miên man. Nàng ta không hề có ý tốt thực sự. Cái c.h.ế.t của nhi tử và đệ đệ nàng ta đều có liên quan đến phủ Định Quốc Công. Nàng ta hận mọi người trong phủ ấy. Nhưng nàng ta còn căm hận Hoàng đế hơn. Giờ có cơ hội để phủ Định Quốc Công và Hoàng đế đấu đá nhau, nàng ta tất nhiên vui vẻ.

Nàng ta quay đầu, xuyên qua cánh cửa nhìn ra màn đêm đen kịt, nghe tiếng gió xào xạc, lẩm bẩm: "Trời sắp thay đổi rồi."

Ngày hôm sau, vào giờ triều sớm, Tiêu Hoài dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi tắm rửa và thay y phục xong, hắn liền lên ngựa tiến về hoàng cung. Đến cổng cung, hắn giao ngựa cho tùy tùng, sau đó đi về phía cổng cung, chờ cửa cung mở ra rồi cùng mọi người bước vào. Thế nhưng, còn chưa đi được vài bước, hắn đã thấy Tề Lương Sinh đi tới từ phía bên trái.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Tiêu Hoài rõ ràng cảm nhận được sắc mặt Tề Lương Sinh có phần khó coi hơn trước rất nhiều. Tiêu Hoài vốn dĩ muốn chào hỏi hắn, nhưng Tề Lương Sinh thấy vậy lại giả vờ như không nhìn thấy, sải bước đi về phía trước. Tiêu Hoài thấy Tề Lương Sinh quá nhỏ mọn, vốn dĩ hai nhà qua lại còn có chút thân thiết, tại sao lại tỏ thái độ không muốn nói chuyện với hắn như vậy?

Vừa sải bước đến cổng cung, đứng vững lại, An Nguyên Hầu đã mỉm cười đi tới, chắp tay về phía Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công."

Tiêu Hoài cũng chắp tay với hắn, sau đó hai người bắt đầu hàn huyên. Lúc này lại có thêm vài người tới nói chuyện với Tiêu Hoài, một lúc sau, quanh người hắn có không ít người. Tiêu Hoài không mặn không nhạt mà tiếp đãi những người này, trong lòng nghĩ về sau sẽ không qua lại quá thân thiết với những người này.

Những người thực sự có quan hệ tốt với hắn sẽ không vào lúc này đứng ở cổng cung vây lấy hắn nói chuyện. Đây là muốn làm gì? Ngại Hoàng đế không đủ kiêng kỵ hắn sao?

Mà An Nguyên Hầu lúc này đang đứng ở một bên, trên mặt cũng có chút không vui. Hắn ta thật sự muốn kết bạn với Tiêu Hoài, mới chủ động đến nói chuyện với hắn. Chỉ là không ngờ những người này lại tiến đến, vây quanh Tiêu Hoài nói chuyện. Chẳng lẽ những người này đều do Hoàng thượng sắp xếp? Vì muốn phán tội danh kết bè kết cánh cho Tiêu Hoài?

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nghĩ đến tính khí của Hoàng thượng, đây cũng không phải là chuyện không thể.

Chẳng mấy chốc, cổng cung mở ra, các quan viên lần lượt bước vào, sau đó tiến vào Kim Loan điện. Dựa theo văn võ, quan vị to nhỏ mà xếp hàng, Hoàng đế liền đến. Sau khi ngồi trên Long ỷ, y liền thấy Tiêu Hoài đứng ngay trước mặt, trong lòng bắt đầu không vui, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Trong lòng y thầm nghĩ, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần, nhưng lại không thể để người khác tìm ra lỗi.