Cả nhà vào trong phòng, hạ nhân vội vàng thu thập đồ săn được, không lâu sau trên bàn ăn đặt một nồi lẩu nóng hầm hập, còn có thịt mà Tiêu Hoài bọn họ săn được. Cả gia đình ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn cơm.
"Đại ca, Giai Ninh quận chúa chiều nay gửi thư cho huynh." Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích nói với Tiêu Ngọc Thần.
Mặt Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ, đang định nói gì đó, lại nghe thấy Tiêu Ngọc Minh nói: "Đại tẩu đối xử với đại ca tốt thật đấy!"
Mặt Tiêu Ngọc Thần càng đỏ hơn, "Không được nói nhảm."
"Ò, bây giờ gọi đại tẩu thì sớm quá, về sau lại gọi."
Tiêu Ngọc Minh vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh cười khúc khích, Tiêu Ngọc Thần đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn hai người. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy ba hài tử náo nhiệt như vậy, trên mặt không khỏi mang theo ý cười.
"Phu nhân có muốn thưởng thức chút rượu không?"
Hôm nay Tiêu Hoài rất vui, muốn nhâm nhi vài ly. Đường Thư Nghi cảm thấy trong bầu không khí này nhâm nhi vài ly rượu càng thêm vui, liền gọi Thuý Trúc Thuý Vân mang rượu đến. Tiêu Hoài cầm bình rượu rót một ly cho Đường Thư Nghi, thấp giọng hỏi: "Phu nhân tửu lượng thế nào?"
Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, từ khi xuyên đến đây nàng gần như chưa từng uống rượu, tất nhiên cũng không biết tửu lượng của mình đến đâu, lắc đầu nói: "Không biết."
Tiêu Hoài liền hiểu, "Vậy nay phu nhân vừa tiện nhâm nhi vài ly."
Đường Thư Nghi nâng ly rượu lên, Tiêu Hoài cũng nâng ly rượu của mình lên, chạm ly vào nhau, cùng nhau ngẩng đầu uống cạn. Tiêu Hoài đặt ly rượu trong tay xuống, gắp thêm thức ăn đặt vào cái đĩa trước mặt Đường Thư Nghi, "Phu nhân cảm thấy thế nào?"
"Nhẹ hơn một chút." Đường Thư Nghi thành thật nói.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Rượu thời cổ đại so sánh với thời hiện đại đúng là quá nhẹ. Tiêu Hoài cũng cảm thấy như vậy, hắn nói: "Nếu phu nhân thích rượu mạnh hơn, ta nghĩ cách làm một ít."
Đường Thư Nghi nhìn hắn mỉm cười: "Chẳng lẽ Quốc công gia còn biết làm rượu?"
Tiêu Hoài: "Lúc trước từng đọc được một cách ủ rượu không tồi ở trong sách."
Nói xong, hắn lại nâng ly rượu lên. Đường Thư Nghi thấy vậy, cũng giơ ly của mình chạm vào ly của hắn, hai người lại cùng nhau cạn hết. Cứ thế, họ vừa uống vừa trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên kia, ba huynh muội đang đùa giỡn, thấy phụ mẫu như vậy, liền lén lút lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, không dám làm phiền dù chỉ một chút. Bữa cơm diễn ra vô cùng ấm áp. Từ phòng ăn trở về tiểu hoa sảnh, cả nhà lại ngồi xuống hàn huyên. Một lúc sau, ba huynh muội đều kiếm cớ rời đi, chỉ còn lại hai người Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi.
Bầu rượu tối nay tuy không quá nồng, nhưng uống vào cũng khiến hai má Đường Thư Nghi ửng hồng, toàn thân nóng bừng. Nàng khẽ xắn vạt áo lên, để lộ một nửa cánh tay trắng ngần, dưới ánh đèn mờ ảo trông càng thêm phần tinh tế, mềm mại.
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn, cưỡng ép bản thân dời đi, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà dừng lại trên khuôn mặt nàng. Mỹ nhân dưới ánh đèn, lúc này trông phu nhân quý phái như hoa, thiếu đi vài phần mạnh mẽ thường ngày, lại thêm vài phần tùy ý, tựa như đóa hải đường ngày xuân, kiều diễm mà vẫn có chút tiêu sái, khiến trái tim hắn điên cuồng đập loạn.
Hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhưng dòng nước ấm áp cũng không thể làm dịu đi cơn khô nóng đang dâng lên trong lòng. Chậm rãi thở ra một hơi, hắn đứng dậy nói: "Trời đã không còn sớm, phu nhân nên nghỉ ngơi sớm đi."
Nói rồi, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài, sợ rằng nếu nán lại thêm một chút nữa, hắn sẽ có những hành động thất lễ mất thôi.
Tiêu Hoài sải bước ra ngoài với chút vội vã. Đường Thư Nghi nhìn theo rèm cửa đang đung đưa, cúi đầu khẽ cười. Cảm giác yêu đương này... quả thật cũng không tệ.
Tiêu Hoài vừa bước ra khỏi cửa phòng, luồng gió lạnh bên ngoài thổi tới, cơn khô nóng trong lòng và cả thân thể cũng giảm đi phần nào. Hắn không nhịn được mà bật cười. Nói hắn đã ngoài ba mươi tuổi rồi, không ngờ lại có lúc xao xuyến đến vậy.
Hắn sải bước rời khỏi Thế An Uyển. Bên cửa sổ phòng Tiêu Ngọc Châu, ba cái đầu chen chúc lại gần nhau. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần trong màn đêm, ba huynh muội đều thở dài nặng nề.
"Sao người lại rời đi rồi?" Tiêu Ngọc Châu uể oải gục xuống ghế nói.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều tỏ vẻ bất lực. Tiêu Ngọc Châu lại nói tiếp: "Tối nay nhìn thấy phụ mẫu hai người thì thầm với nhau, muội còn tưởng đã làm lành rồi chứ."
"Muội có nghe thấy phụ mẫu nói gì không?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu: "Có vài câu giọng nói của phụ mẫu rất nhỏ, muội nghe loáng thoáng thấy cha đang xin lỗi nương."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng có cảm giác tương tự. Nhưng cho dù hai người đã hòa giải hay chưa, họ cũng chẳng thể làm gì hơn. Tiêu Ngọc Thần đứng dậy: "Trời muộn rồi, về nghỉ ngơi thôi."
Hắn còn đang nóng lòng muốn trở về đọc lá thư của Giai Ninh quận chúa đây.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều đoán được suy nghĩ của hắn, ở phía sau khẽ cười. Tiêu Ngọc Thần không để ý đến họ, sải bước trở về viện của mình. Vừa nhìn thấy Trường Phong, hắn liền hỏi: "Thư đâu?"
"Nô tài để trong thư phòng của ngài."