Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 440



Tiêu Ngọc Thần lại sải bước về phía thư phòng. Hắn thấy một phong thư nằm trên bàn. Đi tới cầm bức thư lên, chậm rãi xé mở phong thư, cầm lấy lá thư bên trong rồi mở ra. Nét chữ xinh đẹp đập vào tầm mắt, trái tim hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Hắn cúi đầu, cẩn thận đọc từng câu từng chữ. Bên trong không có những lời lẽ ái muội nào, chỉ là những dòng chữ giản dị kể lại sự tình đã xảy ra trong ngự thư phòng. Nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Thần lại dâng lên vô vàn cảm xúc.

Loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác mà Liễu Bích Cầm mang lại cho hắn, lúc đó mặc dù Liễu Bích Cầm khiến trái tim của hắn cảm thấy mềm nhũn, nhưng có lúc lại cảm thấy trống rỗng. Còn Giai Ninh lại cho hắn một loại cảm giác, có thể sánh vai cùng nhau trở thành chỗ dựa vững chắc.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Xem đi xem lại bức thư vài lần, hắn lấy giấy bút ra bắt đầu trả lời. Kể chuyện hôm nay nghe thấy có thánh chỉ đến hắn căng thẳng như thế nào, còn có hôm nay hắn săn được hai con thỏ, cảm thấy rất dễ thương, ngày mai phái người mang qua cho nàng ấy......

Gió đêm nay hơi lạnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút hương vị mùa xuân.

Gần đến cuối năm, triều đình luôn rất bận rộn. Nhưng năm nay, có vẻ như xảy ra nhiều chuyện hơn những năm trước. Chủ yếu là mỗi lần thượng triều, đều có rất nhiều triều thần thượng tấu lập Thái tử.

Hoàng đế mỗi lần đều hàm hồ cho qua chuyện, nhưng ngày nào cũng có rất nhiều tấu chương đòi lập Thái tử, đặt ở trên bàn của Hoàng đế. Nương gia của Hoàng hậu và ngoại gia của Tứ hoàng tử đều cố hết sức lực lôi kéo triều thần, sau khi Hoàng đế biết chuyện, giận đến mức quăng vỡ mấy chén trà.

Cả triều đình có thể nói là sóng ngầm cuộn trào, nhưng ngày tháng ở phủ Định Quốc Công vẫn cứ tuần tự mà tiến. Sản nghiệp trong phủ đã kết toán xong, Đường Thư Nghi giống như năm ngoái, ban cho mỗi vị quản sự hai mươi lượng bạc, coi như là thưởng cuối năm.

Tiếp theo nàng phải chuẩn bị đồ cho năm mới, năm ngoái bọn họ còn giữ tang, mọi thứ đều làm đơn giản. Năm nay thì khác, bọn họ không cần phải giữ tang, Tiêu Hoài đã trở lại, phủ Định Quốc Công phải qua lại với những nhà quyền quý ở Thượng Kinh, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước.

Giờ khắc này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đang ngồi trước bàn lớn, một người nói một người viết, bọn họ đang lập danh sách mua đồ, còn Tiêu Hoài thì ngồi cách đó không xa. Mấy ngày nay, chỉ cần hắn không có chuyện liền đến Thế An Uyển. Nếu Đường Thư Nghi nhàn rỗi, hai người sẽ trò chuyện chơi cờ, nếu nàng bận, Tiêu Hoài sẽ ngồi ở một bên. Nếu có chuyện gì có thể giúp, hắn liền nghe Đường Thư Nghi phân phó.

"Ngày mốt là đại thọ năm mươi tuổi của Dương thái sư, hôm trước ta đã nhận được thiếp mời." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Châu đang viết chữ, nói: "Con xem nên tặng quà gì mới phù hợp?"

Tiêu Hoài nghe xong nói: "Theo quy củ thì làm theo là được, Dương thái sư là đứng về phe Tứ hoàng tử."

Đường Thư Nghi nghe vậy thì sững sờ, nàng đã nhìn thấy Tứ hoàng tử vài lần, mỗi lần nhìn thấy tinh thần vô duyên vô cớ mà căng thẳng lên, chủ yếu là vì một thân lệ khí của Tứ hoàng tử này, như thể có thể lao vào người khác đ.á.n.h một trận bất cứ lúc nào. Cũng không biết hắn ta đã trải qua cái gì mới hình thành tính khí như thế này.

"Tại sao Dương thái sư lại đứng về phe Tứ hoàng tử? Bọn họ hình như không có điểm chung nào.” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài lắc đầu: "Chuyện này còn chưa xác định, ta đang điều tra."

Đường Thư Nghi suy nghĩ đến lúc đó nên tặng quà mừng gì, sau đó hỏi: "Hôm đó Quốc Công gia có đi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đi, đến hôm đó ta đi cùng phu nhân." Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nhìn Tiêu Ngọc Châu đang viết danh sách. Một lúc sau, nàng lại hỏi: "Cảnh Tập luyện võ với ngài thế nào rồi?"

Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, "Nó coi như cũng chăm chỉ, chỉ là không có thiên phú ở mặt võ đạo. Luyện tập tăng cường bản thân tự bảo vệ mình thì vẫn được."

Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói vậy, dừng cây bút trong tay lại, khẽ nói: "Thước ngắn tấc dài, Lý Cảnh Tập ở phương diện khác lại rất thông minh."

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liếc nhìn nhau, ánh mắt đều ẩn chứa ý vị phức tạp. Đường Thư Nghi thu hồi tầm mắt, đáp: "Đúng vậy, Cảnh Tập là một hài tử rất ngoan."

Lúc này, Tiêu Hoài cũng phụ họa theo: "Sau này nó cũng không trở thành đại tướng quân, tư chất như vậy là đủ để tự bảo vệ mình rồi."

Tiêu Ngọc Châu cười vui vẻ, sau đó cúi đầu tiếp tục viết chữ. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lại liếc mắt nhìn nhau, xét tình hình hiện tại, rất có khả năng Ngọc Châu và Cảnh Tập từ thanh mai trúc mã đã nảy sinh tình cảm. Hai người cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chuyện này cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Chỉ có điều, trong lòng Tiêu Hoài lại nghĩ, về sau cần phải nghiêm khắc hơn trong việc quản giáo Lý Cảnh Tập. Còn Đường Thư Nghi lại đang suy tư, làm sao lồng ghép tư tưởng phải toàn tâm toàn ý đối đãi với thê tử của mình vào trong khi chỉ dạy Lý Cảnh Tập.

Hai ngày sau là sinh thần của Dương thái sư, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đi, còn Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần cùng đi. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi trên xe ngựa, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần thì cưỡi ngựa. Đến cổng phủ Thái sư, xe ngựa dừng lại, sau đó rèm xe ngựa được vén lên, bàn tay Tiêu Hoài duỗi ra.

Tiêu Ngọc Châu dựa vào cánh tay hắn bước xuống xe trước, sau đó Đường Thư Nghi đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay to lớn của Tiêu Hoài, mượn lực của hắn nhấc váy xuống xe. Đợi nàng đứng vững, Tiêu Hoài mới lưu luyến buông tay nàng ra. Nhưng cho dù vậy, cảm giác mềm mại mịn màng kia vẫn cứ quanh quẩn trong lòng bàn tay hắn.

Còn Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Hoài một cái, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, hàn huyên với Đại phu nhân phủ Thái sư đang đứng nghênh đón.

"Đây là Khang Lạc quận chúa, đúng không?" Nói xong, bà ấy chuẩn bị hành lễ, Tiêu Ngọc Châu vội vàng trốn sang một bên, nói: "Phu nhân là bậc trưởng bối, ta nên hành lễ với ngài mới đúng ạ."

Đường Thư Nghi mỉm cười kéo lấy Dương đại phu nhân, "Nó chỉ là một hài tử thôi, không cần đa lễ như vậy."

Dương phu nhân mắt đầy ý vừa lòng mà nhìn Tiêu Ngọc Châu vài lần, sau đó nói với Đường Thư Nghi: "Ngài đúng là rất biết dạy dỗ hài tử."

Đường Thư Nghi mỉm cười khiêm tốn, sau đó cùng nhau bước vào phủ. Bên kia, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần cùng Dương đại gia đi vào phủ.