Lý Cảnh Tập vẫn chưa lĩnh hội được khái niệm trung dung, dù trước đó đã hỏi Phương đại nho, hôm nay cậu bé lại tiếp tục tìm đến Đường Thư Nghi. Cậu bé nhận thấy, đối với cùng một sự việc, quan điểm của Đường Thư Nghi luôn có sự khác biệt so với mọi người, nhưng sự khác biệt ấy lại mang đến một lý lẽ hợp tình hợp lý.
Đường Thư Nghi giảng giải xong về quan niệm trung dung theo cách hiểu của mình, nàng tiếp lời: "Đạo của trung dung nói thì dễ, nhưng khi thực hành lại vô cùng gian nan. Các con không cần quá khắt khe với bản thân, nếu đạt được năm sáu phần đã là rất tốt rồi."
Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu đều gật đầu phụ họa. Đường Thư Nghi lại nói: "Vậy hai đứa hãy viết cảm ngộ của mình xuống giấy đi."
Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu cầm bút lên, bắt đầu viết một cách nghiêm túc. Đường Thư Nghi nhìn về phía Tiêu Hoài, khẽ nói: "Quốc Công gia, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện có được không?"
Tiêu Hoài đứng dậy, cùng Đường Thư Nghi rời khỏi phòng. Đợi hai người đi khỏi, Lý Cảnh Tập nhỏ giọng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Huynh có để ý không, dạo này sư phụ rất nghe lời tiên sinh."
Sư phụ ở đây là chỉ Tiêu Hoài, còn tiên sinh là Đường Thư Nghi.
"Huynh cũng nhận ra sao." Tiêu Ngọc Châu tiến lại gần, hạ giọng nói tiếp: "Chỉ là muội thấy phụ thân còn rất vui vẻ."
Lý Cảnh Tập nghe con bé nói vậy, mím môi, dường như muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu bé thầm nghĩ, việc sư phụ và tiên sinh ở chung với nhau như vậy thật tốt đẹp.
Trong tiểu hoa sảnh, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi đối diện nhau. Tiêu Hoài rót cho Đường Thư Nghi một chén trà, ngài nói: "Không ngờ phu nhân lại uyên bác đến vậy."
"Ta chỉ là đọc nhiều sách hơn một chút mà thôi." Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
Kiếp trước, suốt hơn ba mươi năm cuộc đời của nàng, không phải bận rộn theo đuổi việc học, thì cũng là bận rộn tranh đấu. Nàng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đọc sách, nghiên cứu học vấn hay tu thân dưỡng tính. Sau khi xuyên không, nàng lại có cơ hội đọc rất nhiều sách, đồng thời cũng ngộ ra nhiều đạo lý. Nghĩ lại mà xem, nếu kiếp trước nàng ngay từ đầu đã chọn con đường nghiên cứu học vấn thay vì đi làm nhân viên kinh doanh ở công ty, có lẽ nàng đã sống một cuộc đời khác, và có lẽ cũng không vì làm việc quá sức mà c.h.ế.t đi.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ không có nhiều chữ "nếu như".
Tiêu Hoài cũng cầm chén trà lên uống, sau đó ngài kể lại câu chuyện đã trao đổi với Dương thái sư vào ngày hôm nay. Đường Thư Nghi nghe xong, khẽ cau mày hỏi: "Quốc Công gia, ngài có cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng từ bỏ ý định chứ?"
"Cứ ngồi im mà xem kịch thôi." Tiêu Hoài đáp.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Nhưng chúng ta cũng phải dặn dò Ngọc Châu cẩn thận hơn một chút. Ta chỉ sợ bọn họ sẽ dùng đến những thủ đoạn ti tiện."
Tiêu Hoài khẽ ừ một tiếng: "Nếu Ngọc Châu ra ngoài, nhất định phải có người đi cùng."
"Được."
Sau khi Dương thái sư trở về phủ, vừa bước vào thư phòng và ngồi xuống, Tứ hoàng tử đã lập tức xuất hiện. Dương thái sư hành lễ tượng trưng với hắn một cái. Tứ hoàng tử tùy ý xua tay, rồi tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thái sư, hôm nay ngài nói chuyện với Định Quốc Công thế nào rồi?" Tứ hoàng tử hỏi.
Dương thái sư ngồi đối diện, giơ tay chỉnh lại tay áo, chậm rãi nói: "Hắn không đồng ý."
Tứ hoàng tử vừa nghe vậy, toàn thân như bùng lên hàn khí, hắn ta hỏi: "Lý do là gì?"
Dương thái sư: "Định Quốc Công phu nhân nói rằng tuổi tác của ngài và Khang Lạc quận chúa không hợp."
Tứ hoàng tử cười nhạo một tiếng: "Ta không hề ghét bỏ việc tiểu nha đầu đó còn nhỏ, cần phải đợi thêm vài năm nữa. Thế mà bọn họ lại đi trách cứ ta trước."
Dương thái sư đối với chuyện này tỏ ra trầm mặc. Quả thật, tuổi tác của hai người họ có phần không hợp lý.
Qua một lúc lâu, ông ta mới nói: "Định Quốc Công nói rằng ngài ấy không đứng về phe nào cả, ngài ấy chỉ mong Đại Càn được thái bình thịnh vượng."
Tứ hoàng tử lại cười nhạo: "Chẳng lẽ hắn còn muốn mưu đồ đoạt lấy ngai vàng sao?"
Dương thái sư nhấp một ngụm trà, không tiếp lời hắn. Thật ra, ông ta bất mãn về Tứ hoàng tử ở nhiều phương diện, nhưng vì nhiều lý do mà không thể không đứng về phía hắn. Nếu đã vậy, ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp Tứ hoàng tử lên ngôi vị đó.
"Tiếp theo, điện hạ định làm gì?" Ông ta hỏi.
"Nếu đã cho họ chút thể diện mà họ không cần, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi."
Tứ hoàng tử nheo mắt lại, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm. Dương thái sư thấy vậy bèn nhắc nhở: "Hoàng thượng sẽ không đồng ý chuyện hôn sự giữa ngài và Khang Lạc quận chúa đâu."
Tứ hoàng tử hừ lạnh: "Vậy thì ta sẽ khiến y không thể không đồng ý."
Lông mày Dương thái sư nhíu chặt lại: "Điện hạ chớ nên hành động thiếu suy nghĩ, ngài quên mất Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã bị hạ gục như thế nào rồi sao? Chuyện đó có liên quan rất lớn đến phủ Định Quốc Công."
Tứ hoàng tử vẻ mặt không quan tâm, "Ta chỉ để ý quân quyền trong tay Tiêu Hoài thôi. Nếu có sự ủng hộ của Tiêu Hoài, cho dù phụ hoàng không lập ta làm Thái tử, cùng lắm thì bức vua thoái vị là được. Cho nên, bất luận dùng phương pháp gì, ta cũng phải đoạt được Tiêu Hoài về tay."
Lông mày Dương thái sư càng nhíu chặt hơn, ông ta hỏi: "Điện hạ định làm thế nào?"
Tứ hoàng tử dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, tùy ý nói: "Giải quyết một tiểu nha đầu chẳng phải dễ sao? Thái sư cứ chờ mà xem."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Lão phu vẫn khuyên điện hạ không nên hành động hấp tấp. Lỡ như hành động thất bại, chúng ta đều không chịu nổi cơn thịnh nộ của Định Quốc Công đâu." Dương thái sư không yên tâm mà nhắc nhở.