Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 447



Tứ hoàng tử không thèm để ý, xua tay: "Thất bại thì có làm sao? Cùng lắm mất một cái mạng mà thôi."

Dương thái sư không thể chịu nổi nữa, ông ta nói: "Điện hạ không thể nói những lời như vậy. Nếu như ngài có mệnh hệ gì, mẫu phi ngài phải làm sao đây?"

Tứ hoàng tử liếc nhìn Dương thái sư với vẻ chế giễu: "Nếu ta có chuyện gì, không phải vẫn còn Thái sư ngài chăm sóc mẫu phi ta sao?"

"Điện hạ không thể nói như vậy. Đối với mẫu phi ngài mà nói, ngài quan trọng hơn bất kỳ ai hết."

Dương thái sư thật sự khuyên nhủ hết lời, nhưng Tứ hoàng tử dường như không nghe lọt tai chút nào. Hắn ta đứng dậy nói: "Cứ vậy đi, ta về trước đây."

Nói xong, hắn ta sải bước đi ra ngoài. Dương thái sư phía sau lưng hắn ta thở dài nặng nề một hơi. Bây giờ ông ta bắt đầu hối hận vì đã ủng hộ Tứ hoàng tử. Nhưng tên đã b.ắ.n ra không thể quay về, con đường này cho dù có tối tăm mù mịt, ông ta cũng phải c.ắ.n răng đi đến cuối.

Mấy ngày sau đó đều sóng yên biển lặng, nhưng Đường Thư Nghi vẫn luôn giữ Tiêu Ngọc Châu ở bên người. Dù sao thời tiết cũng đã lạnh, mọi người cũng không ra ngoài nhiều.

Mấy ngày nay, Tiêu Hoài ngược lại rất bận rộn. Hắn vẫn đang nghĩ cách săn một con hồ ly về làm áo choàng cho phu nhân của hắn. Vì lẽ đó, mấy ngày nay hắn ngày nào cũng chạy vào trong núi, chỉ để săn một con hồ ly trở về.

Nhưng dường như vận may của hắn không được tốt lắm, lên núi liên tiếp mấy ngày, đến bóng một con hồ ly cũng không nhìn thấy. Hôm nay, hắn lại dậy sớm lên núi. Đầu tiên hắn săn được hai con lợn rừng, sau đó là hai con gà rừng.

Hai tùy tùng của hắn, vừa thu thập con mồi hắn vừa săn được, vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu như hôm nay chủ soái không săn được hồ ly cho phu nhân, có phải ngày mai lại tiếp tục không?"

"Ta thấy nhất định là như vậy."

"Aiz, ta đều muốn biến thành hồ ly để bị săn cho xong."

"Ha, tấm da của ngươi cũng không có cách nào làm thành áo choàng cho phu nhân đâu!"

Hai người tùy tùng khẽ lẩm bẩm, chợt thấy chủ soái của mình thúc ngựa phi như bay về phía tây. Hai người kia lập tức đuổi theo.

Bên này, Tiêu Hoài điên cuồng truy đuổi hai con hồ ly, mắt thấy khoảng cách ngày càng rút ngắn, hắn giương cung lên, sau đó đặt hai mũi tên lên dây cung. Cánh tay hắn dùng lực kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào hai con hồ ly trắng, buông ngón tay, hai mũi tên phóng đi.

Chỉ nghe thấy tiếng la hét của hai con hồ ly, mà khi Tiêu Hoài thấy chúng ngã xuống đất thì bắt đầu cười lớn. Cuối cùng cũng có thể cho phu nhân mặc áo choàng cổ lông hồ ly vào dịp năm mới. Mà hôm nay săn được hai con, có thể làm thêm một bộ cho khuê nữ nữa.

Hai vị tùy tùng vô cùng vui mừng, vội vàng mang hai con hồ ly qua. Tiêu Hoài cúi đầu nhìn xuống, hai con hồ ly cả người trắng muốt, không chút tạp chất, hắn lại bật cười. Phu nhân nhất định sẽ rất thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mười ngày sau, vào buổi sáng, Tiêu Hoài đến Thế An Uyển dùng bữa sáng, mỉm cười đưa cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu mỗi người một gói quà. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đều không hiểu ra sao, nhận lấy rồi mở ra. Đập vào mắt hai người là bộ lông trắng muốt mịn màng. Trên mặt mẫu nữ hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên, duỗi tay ra chạm vào nó, sờ vào một mảng nhẵn nhụi, mềm mại.

Cầm bộ lông lên, thế mà lại là hai chiếc áo choàng, một lớn một nhỏ. Tiêu Ngọc Châu là màu hồng phấn, Đường Thư Nghi là màu xanh lam, cả hai đều rất đẹp.

"Phụ thân, con rất thích nó." Tiêu Ngọc Châu vui vẻ nói.

Trên mặt Đường Thư Nghi cũng hiện lên ý cười, "Quốc Công gia đã phí tâm rồi ạ."

Tiêu Hoài đi tới trước mặt nàng, hỏi: "Phu nhân có thích không?"

Đường Thư Nghi gật đầu: "Tất nhiên rồi, thiếp vô cùng thích."

Tiêu Hoài cười đến không thấy cả mặt mũi.

Tiêu Ngọc Minh đứng bên cạnh, dùng bả vai đẩy đẩy Tiêu Ngọc Thần, nói: "Phụ thân chúng ta càng ngày càng tốt."

Tiêu Ngọc Trần: "Ân, phụ thân sắp chuyển vào ở Thế An Uyển sớm thôi."

Tiêu Ngọc Minh gật đầu đồng ý.

Hầu hết nữ nhân đều rất thích những món đồ có lông mềm mại, Đường Thư Nghi cũng vậy. Nhìn chiếc áo choàng cổ lông hồ ly trong tay, trong lòng nàng nghĩ, cũng nên tặng cho Tiêu Hoài một món quà. Không thể cứ luôn nhận quà từ người ta mà không có chút hồi đáp nào.

Nghĩ vậy, sau khi ăn tối xong, nàng dẫn Thúy Trúc và Thúy Vân vào tư khố của mình để chọn một món quà cho Tiêu Hoài. Thúy Trúc và Thúy Vân thấy vậy cũng vui mừng không thôi. Hai vị chủ tử ngày ngày khách khí với nhau, nhìn thôi đã thấy lo lắng. Thậm chí, bọn họ còn phát hiện, vài kẻ có dã tâm lớn trong phủ đã bắt đầu có suy nghĩ khác rồi.

Đường Thư Nghi không biết hai người họ đang nghĩ gì, vòng quanh nhà kho một vòng, sau đó chọn một khối bạch ngọc dương chi. Khối ngọc thạch này còn chưa được chạm khắc, nàng cầm lên nhìn kỹ một lúc rồi nói: "Thứ này có thể làm một cái phát quan và ngọc bội cho Quốc Công gia."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Quốc Công gia nhất định sẽ thích." Thúy Vân nói.

Thúy Trúc mỉm cười phụ họa: "Phải nói là, chỉ cần là đồ vật phu nhân tặng, Quốc Công gia đều thích."

Đường Thư Nghi mỉm cười liếc nhìn hai người họ, sau đó đi ra ngoài. Không thể không nói, Tiêu Hoài người này rất hợp với ý nàng. Chỉ là đôi khi nàng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn là một Vương gia từ nhỏ đã lớn lên trong cung, làm sao bồi dưỡng ra được tính khí như hiện tại. Đừng nói là ở trong cung, cho dù là toàn bộ Thượng Kinh, cũng không có nam nhân nào mọi chuyện đều nghe theo phu nhân cả.

Là học theo ai chứ?