Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 459



Đường Thư Nghi phái Thúy Vân cùng Triệu quản gia bí mật điều tra đám hạ nhân trong phủ. Quả nhiên, họ tra ra được vài kẻ khả nghi. Tuy nhiên, những kẻ này đều là đám hạ nhân làm việc nặng nhọc ở ngoại viện, gần như không thể nghe ngóng được tin tức gì quan trọng. Dù vậy, Đường Thư Nghi vẫn yêu cầu Triệu quản gia thẩm tra kỹ lưỡng hơn nữa. Cuối cùng, họ tra ra được một kẻ là do Hoàng đế phái tới, một kẻ là do Ngô gia - ngoại thích của Hoàng hậu phái tới, còn có một kẻ là của phủ Thái sư.

"Quốc Công gia định xử lý đám người này thế nào?" Nhận được kết quả thẩm vấn, Đường Thư Nghi quay sang hỏi Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài đưa cho nàng một miếng nhân hạt đào, vừa tách vỏ vừa nói: "Chuyện trong phủ, phu nhân làm chủ là được rồi."

Đường Thư Nghi trầm ngâm một lát rồi đáp: "Người của phủ Thái sư thì trả về đi. Coi như là nhắc nhở Dương lão phu nhân, bảo bà ấy tranh thủ thời gian."

Tiêu Hoài mỉm cười đưa nhân hạt đào cho Đường Thư Nghi, "Chủ ý của phu nhân không tồi."

Đường Thư Nghi nhận lấy nhân hạt đào, cho vào miệng nhai một lúc rồi nói: "Còn người của Hoàng đế và Ngô gia thì giữ lại, biết đâu sau này lại có hữu dụng."

Tiêu Hoài gật đầu: "Được."

Hắn lại đưa thêm một miếng nhân hạt đào khác, Đường Thư Nghi cầm lấy, nhìn hắn rồi hỏi: "Ngài nghĩ bọn họ sẽ ra tay trước Tết hay sau Tết?"

Tiêu Hoài thấy nàng cũng không muốn ăn nữa, liền cầm lấy khăn lau tay rồi đáp: "Xem thời cơ thôi, chỉ cần có thời cơ là bọn họ sẽ hành động."

"Vậy trước Tết chúng ta phải thật cẩn thận, nên để bọn họ sau Tết mới hạ thủ, nếu không ăn Tết cũng không ngon."

"Phu nhân nói đúng."

Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, không nhịn được cười. Như vậy thật tốt!

Ngày hôm sau, Thúy Vân ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi cùng với một bà tử trạc ngoài bốn mươi tuổi, là thám tử của phủ Thái sư. Khi đến phủ Thái sư, Thúy Vân đưa thiếp của phủ Định Quốc Công cho gã sai vặt đang đứng gác cổng, mỉm cười nói: "Phu nhân nhà ta có chút lễ vật muốn tặng cho lão phu nhân của quý phủ, xin thông báo một tiếng."

Gã sai vặt liếc nhìn tấm thiếp, lập tức chạy vào trong. Không lâu sau, một vị ma ma bên người Dương phu nhân mỉm cười đi tới: "Cô nương mời vào phủ."

Thúy Vân xua tay: "Ta chỉ là người làm công việc lặt vặt, là phu nhân nhà ta sai ta mang lễ vật tới tặng lão phu nhân của quý phủ."

Nói rồi, nàng ta liếc nhìn chiếc xe ngựa. Vị ma ma thấy vẻ mặt kín đáo của Thúy Vân, bèn mỉm cười đi về phía xe ngựa, vén rèm lên. Khi nhìn thấy tình cảnh bên trong, bà ta kinh sợ đến mức suýt hét lên.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đúng lúc này, giọng nói của Thúy Vân lại vang lên: "Mấy ngày trước, phu nhân nhà ta sắp xếp lại đồ đạc trong phủ, kết quả phát hiện ra có thứ liên quan đến quý phủ, nên đã sai ta mang tới."

Vừa nghe Thúy Vân nói vậy, vị ma ma liền hiểu ý tứ trong đó, vội vàng gật đầu nói: "Đa... Đa tạ Quốc Công phu nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lễ vật đã giao cho ma ma, ta xin cáo lui." Thúy Vân hành lễ với bà ta, sau đó lên một chiếc xe ngựa khác.

Vị ma ma nhìn chiếc xe ngựa đi xa, hít một hơi thật sâu, quay người dặn dò gã sai vặt canh cửa: "Đánh xe ngựa đến viện lão phu nhân."

Gã sai vặt canh cửa nghe vậy thì sững người, cỗ xe ngựa này thường ngày đâu có vào hậu viện. Nhưng ma ma là người thân cận của lão phu nhân, bà ấy đã ra lệnh, họ đành phải đ.á.n.h xe ngựa thẳng đến viện của lão phu nhân.

Đến nơi, ma ma sai gã sai vặt rời đi, sau đó tự tay đóng cửa viện lại, gọi thêm vài người nữa đến kéo người trong xe ngựa ra ngoài. Phải kéo ra ngoài, bởi vì người ngồi trong xe ngựa m.á.u chảy đầm đìa, nằm gục trong xe như thể đã chết.

Đám người kia nhìn thấy một người toàn thân đẫm máu, gần như không còn hơi thở thì sợ hãi đến mức thét lên.

"Câm miệng!" Ma ma nghiêm giọng quát, đám người hầu lập tức im bặt.

Ma ma thấy vậy, thở ra một hơi: "Mau khiêng người vào trong phòng."

Đám người hầu vội vàng khiêng người đến một căn phòng nhỏ hẻo lánh, ma ma bước nhanh vào phòng của lão phu nhân. Dương lão phu nhân thấy bà ấy liền gấp gáp hỏi: "Người của phủ Định Quốc Công đến đây có việc gì?"

"Người đến là đại nha hoàn bên cạnh Định Quốc Công phu nhân, hình như tên là Thúy Vân." Ma ma tiến đến gần Dương lão phu nhân, hạ giọng nói: "Nàng ấy nói mấy ngày gần đây Định Quốc Công phu nhân dọn dẹp đồ đạc trong phủ, phát hiện có vật liên quan đến phủ chúng ta, nên mới gửi tới."

"Là vật gì?" Dương lão phu nhân có chút căng thẳng hỏi.

Bà ấy bây giờ chỉ nghe đến ba chữ Định Quốc Công là đã căng thẳng, không còn cách nào khác, đối phương còn đang nắm giữ tử huyệt của bọn họ.

"Là một người, lúc trước nô tỳ đã từng nhìn thấy ở trong phủ, là một bà tử ở viện Thái sư." Ma ma rối rắm một hồi cuối cùng vẫn nói thật: "Bà tử đó bị đ.á.n.h đến nỗi cả người gần như không còn chỗ nào lành lặn, chắc hẳn không chống đỡ được bao lâu."

"Cái này..."

Dương lão phu nhân kinh sợ ngồi thẳng dậy, sau đó lại chán nản dựa lưng vào ghế, "Ta sớm đã đoán được, ông ta muốn nắm lấy Định Quốc Công, nhất định phải phái người tới đây."

Nói rồi bà ấy trầm mặc một hồi, tâm tình mang theo bi thương. Lúc đầu phụ thân của bà ấy, vì sự thịnh vượng của gia tộc mà gả bà ấy cho Dương Hoa Xán, Lâm gia cũng vì Dương Hoa Xán mà không bị lụi bại, Dương Hoa Xán cũng nhờ có Lâm gia mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Bọn họ đều tốt, còn bà ấy thì sao? Phu thê mười mấy năm như người xa lạ, thậm chí vì cái gọi là đại cục, bà ấy còn phải nhịn đau lòng giúp Dương Hoa Xán làm việc. Cả đời bà ấy rốt cuộc là sống vì cái gì!

"Định Quốc Công phu nhân đây là muốn thúc giục ta đưa ra quyết định." Một lúc sau, Dương lão phu nhân nói.

Ma ma thấy bà ấy như vậy thì đau lòng không thôi, "Ngài định làm như thế nào?"