Dương lão phu nhân buông xuống một tiếng thở dài: "Bây giờ không phải do ta quyết định, còn phải xem ý của hai huynh đệ bọn nó."
"Lão phu nhân," Ma ma ghé vào tai Dương lão phu nhân, thấp giọng nói, "Nô tỳ có một lời đại nghịch bất đạo muốn nói."
Dương lão phu nhân quay đầu nhìn bà ấy: "Ngươi nói đi."
Ma ma c.ắ.n răng nói: "Không bằng… không bằng làm cho Thái sư giả bệnh, bệnh không xuống giường được, hoặc là…" trực tiếp c.h.ế.t đi.
Dương lão phu nhân nghe xong vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt vào nhau, Dương Hoa Xán c.h.ế.t bà ấy nhất định sẽ không đau buồn, mà chỉ có vui mừng. Nhưng mà, cái c.h.ế.t của ông ta có thể giải quyết được vấn đề sao?
"Ông ta c.h.ế.t hay không cũng không sao cả." Dương lão phu nhân nói: "Nhưng cho dù ông ta có chết, những việc ông ta đã làm trước kia cũng không thể xóa bỏ. Chỉ cần phủ Định Quốc Công tiết lộ chuyện này ra ngoài, ông ta dù có c.h.ế.t rồi, nhi tử tôn tử vẫn ta phải chịu tội thay cho ông ta."
"Cái này..."
Ma ma không khỏi thở dài, nhất thời không biết nên làm gì. Qua một hồi lâu, bà ấy mới nói: "Nếu không, Lão phu nhân cứ thử đến cầu cạnh Định Quốc Công phu nhân xem sao, ta thấy bà ấy là người rất tốt bụng."
Dương lão phu nhân lại không cho là vậy, Định Quốc Công phu nhân không phải là người dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài. Chỉ cần nhìn vào những chuyện liên quan đến Nhị hoàng tử và Lương gia trước đây là biết. Khi đó Định Quốc Công còn xem như đã 'chết' rồi. Nhưng dù sao, vẫn còn một tia hy vọng, bà ấy quyết định sẽ thử xem sao.
"Ngươi đi phủ Định Quốc Công một chuyến, mang theo bái thiếp cho Định Quốc Công phu nhân, ngày mai ta sẽ đến bái kiến." Dương lão phu nhân phân phó.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Vâng ạ."
Ma ma đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi. Dương lão phu nhân đứng dậy đi xem xét bà tử được người đưa về. Bà ấy nhìn thấy người đầy máu, nhưng trong mắt lại không hề d.a.o động. Thám tử bị bắt lại, không bị đ.á.n.h c.h.ế.t đã là chuyện tốt lắm rồi.
Bà ấy bước tới, nói với nha hoàn đi theo: "Ngươi đi xem thử bà ta còn thở không."
Nha hoàn vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của bà tử kia, rồi nói: "Vẫn còn thở."
"Vậy thì gọi bà ta dậy đi." Dương lão phu nhân nói.
Nha hoàn tát mạnh vào bà tử kia mấy cái. Không lâu sau, bà ta tỉnh dậy. Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, bà ta kinh hãi vô cùng. Lại nhìn thấy người đứng trước mặt là Dương lão phu nhân, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương lão phu nhân xua tay bảo nha hoàn lui ra ngoài. Bà ấy từ trên cao nhìn xuống bà tử, giọng hỏi: "Ở phủ Định Quốc Công, ngươi có thám thính được tin tức gì không?"
Bà tử lắc đầu: "Nô tỳ chỉ hoạt động ở ngoại viện thôi ạ. Hậu viện thì kín như thùng sắt, nô tỳ căn bản không thể vào được. Thư phòng của Quốc Công gia cũng vậy, người bình thường không thể lại gần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Dương lão phu nhân hiện lên vẻ thất vọng, nhưng chuyện này bà ấy cũng đã đoán trước. Nếu bà tử này thật sự thăm dò được gì đó, thì Định Quốc Công phu nhân đã không đưa bà ta trở về rồi.
"Ngươi hãy cố gắng dưỡng thương cho tốt. Khi vết thương lành hẳn, ta sẽ phái người đưa ngươi ra ngoài." Dương lão phu nhân nói.
Bà tử nghe xong thì hai mắt đẫm lệ. Bà ta còn tưởng mình sẽ c.h.ế.t ở đây. Nhìn thấy Dương lão phu nhân đi tới cửa, bà ta bỗng nhiên lên tiếng: "Lão phu nhân, nô tỳ biết một chuyện, không biết có hữu dụng với ngài hay không."
Dương lão phu nhân quay đầu lại, hỏi: "Chuyện gì?"
Bà tử cử động cơ thể còn đau nhức, nói: "Nô tỳ nghe nói, từ sau khi Định Quốc Công trở về, chưa từng nghỉ ngơi trong viện của Định Quốc Công phu nhân ạ."
Dương lão phu nhân sững sờ. Bà ấy không ngờ tới, đôi phu thê nhìn bề ngoài ân ái như vậy, bên trong lại có thể như thế. Nhưng điều này thì có ý nghĩa gì chứ? Phu thê Định Quốc Công có ba người con, lợi ích của phủ Định Quốc Công và phủ Đường Quốc Công đã sớm đan xen vào nhau. Dù cho phu thê bọn họ có ghét nhau như nước với lửa, thì đối diện với bên ngoài, họ vẫn sẽ đứng cùng một chiến tuyến.
"Ta biết rồi."
Dương lão phu nhân bước ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm khái. Thế gian này nào có nam tử nào chung tình, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Dương Hoa Xán đối với Viên phi chẳng qua chỉ là không có được bà ấy, lại không sớm ngày chung sống, nên trong lòng ông ta luôn giữ lại hình bóng đẹp đẽ nhất của Viên phi mà thôi.
Nếu bà ấy và Dương Hoa Xán ly hôn, Viên phi thành thân với ông ta, có lẽ kết quả sẽ là một chuyện hoàn toàn khác. Hơn nữa, giống như Dương Hoa Xán đã nói, ông ta giúp đỡ Tứ hoàng tử nhiều như vậy, cũng có một phần lý do là vì ông ta.
Công lao phò trợ này! Có thể đảm bảo Dương gia lại hưng thịnh thêm vài chục năm nữa.
Dương lão phu nhân cười lạnh một tiếng. Dương Hoa Xán bị Viên phi và quyền thế làm cho mờ mắt rồi.
Khi Đường Thư Nghi nhận được thiệp mời của Dương lão phu nhân, nàng đang xem những bộ y phục do Nghê Thường các mang tới. Không hổ là tiệm may danh tiếng nhất Thượng Kinh, y phục làm ra quả thực có sự khác biệt lớn.
Nàng cầm lấy y phục của Tiêu Ngọc Châu, hỏi: "Con có muốn thử không?"
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, bộ y phục này con bé vừa nhìn đã yêu thích. Nhận lấy xiêm y Đường Thư Nghi đưa, con bé nhanh chóng chạy đi thay.
Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn bóng dáng con gái khuất dần, sau đó quay sang trêu Tiêu Hoài: "Quốc công gia có muốn thử y phục của mình không?"
Ai ngờ, hắn lại đáp: "Cũng được thôi."
Đường Thư Nghi sững sờ. Nàng chỉ nói đùa, hắn vậy mà lại đồng ý. Nhưng lời đã nói ra, cứ để hắn thử vậy, dù sao người gặp phiền phức cũng không phải là mình.
Tiêu Hoài nhận lấy y phục nàng đưa, chậm rãi bước về phía tẩm thất của nàng...