Tiêu Hoài cầm y phục mới bước vào tẩm thất của Đường Thư Nghi. Bước chân hắn không hề vội vã. Hắn nghĩ, nếu lúc này Đường Thư Nghi gọi hắn lại, có lẽ hắn sẽ đổi nơi khác để thay y phục. Chỉ là, lúc đó có hơi xấu hổ. Nhưng chuyện này cũng không có gì to tát, hắn là người chủ động theo đuổi nàng, nên cần phải dày mặt lên một chút.
May mắn thay, cho đến khi hắn bước vào tẩm thất, đều không nghe thấy giọng nói của Đường Thư Nghi. Khóe môi hắn bất giác nhếch lên, dường như phu nhân cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm với hắn.
Đứng giữa tẩm thất, hắn nhìn ngắm bốn phía. Chỉ thấy trong căn phòng rộng lớn, mặc dù nội thất bằng gỗ lim lộ rõ vẻ trang nghiêm, nhưng những chi tiết bài trí tinh xảo lại khiến toàn bộ căn phòng trở nên sống động hơn rất nhiều. Trên chiếc ghế bọc gấm đặt giữa phòng, vô số gối dựa được bài trí khéo léo, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng êm ái, dễ chịu.
Hắn đã nói phu nhân và hắn có tâm đầu ý hợp, quả nhiên không sai! Xem ra, cả hai người họ đều là kiểu người thích hưởng thụ.
Sau khi quét mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc giường lớn. Chiều rộng của chiếc giường này ít nhất phải hơn hai mét. Một người nằm sẽ cảm thấy cô đơn, hai người nằm thì vừa vặn.
Nghĩ đến đây, mặt hắn chợt nóng ran lên. Hắn lập tức ngừng suy nghĩ, đặt y phục lên giường rồi bắt đầu thay đồ. Cởi bỏ áo choàng bên ngoài, ánh mắt hắn lại phiêu dạt về phía tủ quần áo. Ừm, tủ quần áo này cũng rất lớn, để y phục của hắn vào cũng không có vấn đề gì...
Hắn đang ở đây "sắp xếp" cho cuộc sống tương lai của mình, thì bên ngoài, Đường Thư Nghi ngồi cũng không hoàn toàn bình tĩnh. Trong thời đại này, khuê phòng của nữ tử không thể dễ dàng để cho nam tử khác bước vào. Mặc dù nàng và Tiêu Hoài là phu thê, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa. Hai người họ nhiều nhất chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu, hơn nữa còn đang ở những bước đầu tiên.
Nhưng dù sao, ai cũng là người trưởng thành, có vài chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Nàng hẳn là nên chuẩn bị tâm lý trước.
Cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cố gắng đè nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống. Nàng không muốn chính mình suy nghĩ lung tung, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Dù sao nàng đối với Tiêu Hoài, không hề có ác cảm, thậm chí còn có chút yêu thích.
Lúc này, Thúy Vân từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm hai chiếc hộp tinh xảo. "Phu nhân, ngọc bội ngài muốn chạm khắc, sư phó đã làm xong rồi ạ."
"Đưa cho ta xem." Đường Thư Nghi duỗi tay đón lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc ngọc quan bằng dương chi bạch ngọc tinh xảo, chạm khắc hoa văn mây sấm đầy khí thế. Nàng lại mở một chiếc hộp khác, là một miếng ngọc bội dương chi, mặt trên cũng được chạm khắc hoa văn tương tự.
"Thật là đẹp." Thúy Vân thốt lên.
Đường Thư Nghi cầm hai món đồ quý giá lên, xem đi xem lại mấy lần: "Quả thực rất đẹp."
"Phu nhân, nàng vào đây một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói của Tiêu Hoài từ tẩm thất vọng ra, khiến trái tim Đường Thư Nghi thoáng rung động. Nàng có cảm giác hôm nay Tiêu Hoài có chút gì đó khác thường. Tuy nhiên, nàng vẫn đứng dậy bước vào bên trong. Chỉ thấy Tiêu Hoài đang đứng trước giường, cúi đầu loay hoay với thắt lưng của mình, trên giường là y phục hắn đã cởi ra. Trường bào màu đen đặt trên ga giường màu xanh nhạt trông có phần lạc lõng.
"Ta không tự thắt được thắt lưng này, phu nhân giúp ta." Tiêu Hoài lên tiếng.
Đường Thư Nghi cười như không cười liếc nhìn hắn, đặt ngọc quan và ngọc bội lên bàn, sau đó tiến đến trước mặt hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu có chút trêu chọc: "Hôm nay ta mới biết Quốc công gia lại là người có tâm cơ đến vậy."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bị nàng nhìn thấu, Tiêu Hoài thoáng có chút xấu hổ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ trấn định, nói: "Vẫn là phu nhân hiểu ta."
Lời nói mặt dày của hắn khiến Đường Thư Nghi bật cười, nàng nhếch môi rồi cúi đầu buộc thắt lưng cho hắn. Khoảng cách giữa hai người giờ đây cực kỳ gần, gần đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương, huống chi là hơi thở vương vấn trên cơ thể.
Tiêu Hoài khẽ cử động cánh tay, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại. Hôm nay đã có một bước tiến quan trọng, không thể vội vàng được.
Đường Thư Nghi cảm nhận được nhịp tim đang đập dồn dập của hắn, trái tim của mình cũng không kìm được mà đập nhanh theo, gò má ửng hồng. Nàng nhanh chóng hoàn thành việc buộc thắt lưng rồi lùi lại một bước.
Trái tim Tiêu Hoài cũng đập thình thịch không ngừng. Để ngăn bản thân có những hành động vượt quá giới hạn, hắn cũng lùi lại một bước. Lúc này, ánh mắt hắn lướt qua hai món đồ bằng ngọc trên bàn, tim lại đập nhanh hơn.
"Đó là thứ phu nhân muốn tặng ta sao?"
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng, xoay người cầm lấy miếng ngọc bội, tiến lên buộc vào eo hắn. Rồi nàng nhìn sang chiếc ngọc quan, đang do dự không biết có nên đội lên cho hắn hay không, Tiêu Hoài đã lên tiếng: "Phu nhân đeo lên cho ta đi."
"Được." Nàng cũng muốn xem, khi hắn đeo món đồ do chính tay mình thiết kế lên, liệu có tôn lên vẻ đẹp của hắn hay không.
Tiêu Hoài ngồi xuống mép giường. Đường Thư Nghi cầm ngọc quan đi tới, đứng giữa hai chân hắn. Nàng đầu tiên là cởi phát quan trên đầu hắn ra, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc ngọc quan bằng dương chi bạch ngọc lên.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế lại quá ám muội, tay của Đường Thư Nghi không khỏi run rẩy. Mà Tiêu Hoài lại nhìn chằm chằm vào nữ tử gần như dán sát vào mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng. Giờ khắc này, hắn không còn muốn kìm chế nữa. Cảm thấy nàng đã đeo xong phát quan cho mình, hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, hơi dùng lực, kéo nàng ngồi vào lòng mình.