Dương đại gia, Dương nhị gia tên là Dương Minh Đức, Dương Minh Sinh.
Những người Lâm gia lại một lần nữa sửng sốt. Lần này, tất cả đều trầm mặc một lúc lâu. Sau đó, nhị huynh của Dương lão phu nhân nhìn bà ấy và nói: "Đều lớn tuổi như vậy rồi, muội còn náo loạn cái gì nữa? Minh Đức, Minh Sinh cũng vậy, các con cũng theo mẫu thân làm loạn. Ta nói cho các con biết, dù có hòa ly, ta cũng sẽ không..."
"Phụ thân!"
Nhi tử của Lâm nhị lão, Lâm tam gia, lớn tiếng quát mắng. Lâm nhị lão im bặt, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề đồng tình với quyết định của Dương lão phu nhân.
"Cô mẫu," Lâm tam gia hướng về phía Dương lão phu nhân, "Tính khí của phụ thân con như thế nào, cô mẫu đều biết rõ. Xin cô đừng chấp nhặt với ông ấy."
Lâm tam gia hiểu rất rõ, nếu không xảy ra chuyện cực kỳ to lớn, Dương lão phu nhân sẽ không đưa ra quyết định này. Cho dù không cân nhắc đến lợi ích của Lâm gia, bà ấy cũng phải cân nhắc lợi ích cho con cháu mình.
Còn Dương lão phu nhân, bà đã hoàn toàn lạnh lòng với Lâm gia. Bà nhìn vài người Lâm gia có mặt ở đây, bình tĩnh nói: "Ta là đích nữ đã xuất giá, sau khi hòa ly có thể tự lập môn hộ, không cần về nhà. Còn con cháu của ta, chúng sẽ mang họ Lâm của ta, không phải họ Lâm của các ngươi, mà là họ Lâm của Lâm Tú Đình này."
Dương lão phu nhân đứng dậy, nhìn bọn họ rồi nói: "Hôm nay ta đến đây không phải để thương lượng chuyện hòa ly với các ngươi, mà chỉ là muốn thông báo một tiếng, dù sao chúng ta cũng là thân nhân."
Nói rồi, bà ấy chuẩn bị rời đi. Dương Minh Đức và Dương Minh Sinh cũng đứng dậy, cả hai đều tỏ ra thất vọng với Lâm gia.
Lúc này, ba người điệt tử của Dương lão phu nhân vội vàng chặn trước mặt ba người họ lại. Lâm đại gia cúi sâu người hành lễ với Dương lão phu nhân: "Cô mẫu, tất cả đều là lỗi của chúng con. Giống như cô mẫu nói, chúng ta đều là thân nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong cô mẫu cho chúng con biết."
Dương lão phu nhân nhìn Lâm đại gia, bình thản nói: "Năm đó Dương Hoa Xán muốn hòa ly với ta, các ngươi có biết vì sao không?"
Lâm nhị gia nói: "Chẳng phải vì một nữ tử sao?"
Dương lão phu nhân: "Là vì một nữ tử, nữ tử đó chính là Viên phi."
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, đ.á.n.h thẳng vào Lâm gia, khiến họ chấn động đến nỗi hồi lâu không thể hoàn hồn. Đợi đến khi họ lấy lại được tinh thần, Dương lão phu nhân đã dẫn hai nhi tử rời đi. Vài người Lâm gia vội vã về phòng để bàn bạc xem phải làm gì.
Bên này, mẫu tử ba người Dương lão phu nhân trở về nhà, không ai trong số họ nhắc đến Lâm gia nữa. Quả thật, chỉ khi gặp biến cố mới có thể nhìn rõ phẩm hạnh của một người.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Bây giờ, mau gọi phụ thân của các con đến đây, ta muốn nói chuyện với ông ấy." Dương lão phu nhân nói.
Hai người con trai gật đầu. Dương lão phu nhân sai người đến tiền viện mời Dương thái sư. Không lâu sau, ông ta đã đến. Thấy mẫu tử ba người đều ở đây, Dương thái sư cau mày: "Lại muốn làm cái gì?"
Dương lão phu nhân nén cười, nhưng rồi lại nhíu mày. Nhìn gương mặt nhăn nheo của Dương thái sư, bà buông lời: "Dương Hoa Xán, ta muốn hòa ly."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì?" Dương thái sư như nghe phải chuyện hoang đường.
Năm đó ông ta đòi hòa ly, lý do thì ai cũng tường. Ông ta muốn cưới người phụ nữ khác. Nhưng Lâm Tú Đình, tức Dương lão phu nhân lúc bấy giờ, sống c.h.ế.t không đồng ý. Bà ta còn uy h.i.ế.p, nếu ông ta dám hòa ly, bà ta sẽ làm đơn kiện lên ngự tiền, để cho thiên hạ biết chuyện.
Bà ta còn chạy đến phủ Viên gia náo loạn, kết quả là nữ tử mà ông ta yêu nhất phải vào cung, và việc hòa ly đương nhiên cũng không thành. Thế mà giờ đây, ông ta và Viên phi đã không còn chút khả năng nào nữa, cũng không có ý định cưới thêm ai, Lâm Tú Đình lại đòi hòa ly. Sao có thể chấp nhận được?
Lúc này, Lâm phu nhân nghiến răng, từng câu từng chữ: "Dương Hoa Xán, ta muốn hòa ly với ngươi."
"Ta thấy ngươi thực sự phát điên rồi." Dương thái sư chỉ vào Dương lão phu nhân, quát lên: "Ngươi còn muốn náo loạn đến bao giờ? Ta đã nói rồi, tất cả những gì ta làm đều là vì gia đình này, tại sao ngươi không hiểu?"
Dương lão phu nhân không muốn đôi co với ông ta nữa, bà nói thẳng: "Ngươi nhất định phải đồng ý việc hòa ly. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đem chuyện của ngươi và tiện nhân kia cho cả thiên hạ biết. Ngươi biết hậu quả sẽ ra sao mà, đúng không?"
"Ngươi..."
Dương thái sư đột nhiên đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Dương lão phu nhân: "Ngươi không nghĩ đến con cháu sao?"
"Ngươi không nghĩ cho chúng, cớ gì ta phải trả giá cho ngươi?" Dương lão phu nhân đáp trả.
Dương thái sư uể oải ngồi phịch xuống ghế. Một lúc lâu sau, ông ta hừ lạnh: "Được, ngươi muốn hòa ly thì hòa ly."
Dương lão phu nhân cười lạnh: "Sau khi hòa ly, con cháu đều đi theo ta, đổi sang họ Lâm của ta. Ta sẽ mang theo của hồi môn, còn đồ vật của ngươi, phân cho đám hài tử một nửa. Dù sao thì, việc sắp xếp một nơi ở mới cũng tốn không ít tiền bạc."
"Ngươi..."
Dương thái sư lại đùng đùng đứng dậy, chỉ vào Dương lão phu nhân: "Lâm Tú Đình, ngươi nằm mơ giữa ban ngày."
Dương lão phu nhân cười khẩy: "Là ngươi luôn mơ mộng hão huyền."
Dương thái sư cho rằng bà ta đang làm loạn, quay sang nhìn hai người con trai: "Các ngươi nói xem nào?"
Dương Minh Đức và Dương Minh Sinh nhìn ông ta, ánh mắt đầy thù hận và chán ghét. Dương Minh Đức lên tiếng: "Chúng con nghe lời mẫu thân. Phụ thân, đây có lẽ là lần cuối cùng con gọi người là phụ thân. Mong người tự giải quyết cho ổn thỏa."
Dương Minh Sinh cũng nói: "Phụ thân, người tự giải quyết cho ổn thỏa đi."
Dương thái sư giơ tay chỉ vào hai người họ, mặt đỏ bừng vì tức giận nhưng không thốt nên lời. Sau đó, một tiếng "phụt", một ngụm m.á.u trào ra từ miệng ông ta, cả người ngã vật xuống đất.