Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 465



Sáng ngày hôm sau, tin tức chấn động lan truyền khắp kinh thành. Phu thê Dương thái sư đã hòa ly. Quan trọng hơn, con cháu nhà Dương thái sư đều phải đổi sang họ Lâm của Dương lão phu nhân.

Trong chốc lát, mọi người xôn xao bàn tán. Ai nấy đều thắc mắc không biết rốt cuộc Dương thái sư đã làm ra chuyện tày trời gì mà khiến cho cả vợ lẫn con cái đều kiên quyết như vậy. Nhưng họ không phải chờ đợi quá lâu. Tin tức lại tiếp tục truyền ra, nguyên nhân khiến Dương lão phu nhân quyết tuyệt tình hòa ly với Dương thái sư là vì ông ta vẫn còn dây dưa với một nữ nhân khác suốt mấy chục năm trời, thậm chí còn thừa nhận đứa con mà tiện nhân kia sinh ra là con ruột của mình. Bởi vậy, một nhà Dương lão phu nhân mới quyết định dắt theo con cháu, dứt khoát rời đi, hòa ly với Dương thái sư.

Tin đồn lan truyền đến tai hầu hết mọi người. Nhiều năm về trước, chuyện Dương thái sư đòi hòa ly đã từng gây xôn xao, dù là làm trong âm thầm nhưng vẫn có không ít người biết đến. Nay lại nói ông ta còn qua lại với nữ tử kia, hẳn là chuyện có thể xảy ra. Năm xưa ông ta có thể vì người nữ tử kia mà muốn hòa ly với thê tử, sao lại không có chuyện còn vương vấn không dứt? Vả lại, nói không chừng đứa trẻ của nàng ta thực sự là con của Dương thái sư.

Đường Thư Nghi sau khi nghe tin tức này, quay sang nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi cạnh: "Dương lão phu nhân cũng coi như là người quyết đoán. Danh tiết hay bị người khác bàn tán có quan trọng bằng tính mạng sao? Còn sống thì còn cơ hội trở mình, c.h.ế.t rồi thì cái gì cũng không còn."

Tiêu Ngọc Châu nghe xong gật đầu, hỏi: "Nương nói xem, tiếp theo Dương thái sư sẽ làm gì?"

Đường Thư Nghi quay đầu nhìn con bé, hỏi lại: "Nếu là con, con sẽ làm gì?"

Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nhân lúc mọi người còn chưa biết nữ tử kia là Viên phi, phải lập tức từ quan, sau đó... sau đó liền giả chết."

Đường Thư Nghi nghe xong lời này, bật cười thành tiếng. Tiêu Ngọc Châu thấy chủ ý này của mình cũng hay lắm, lại nói tiếp: "Sau khi ông ta giả c.h.ế.t thì có thể cao chạy xa bay, tìm một nơi không ai biết đến để ẩn cư, chẳng phải rất tốt sao?"

"Đúng là rất tốt." Đường Thư Nghi cười nói: "Nhưng ta không biết Dương thái sư sẽ làm gì."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Nếu ông ta làm theo lời con nói, nhanh chóng bỏ trốn, bằng không chuyện tình nhốn nháo hơn nữa thì sẽ không chạy kịp đâu."

"Đúng vậy, nhưng ta không biết nếu Hoàng thượng biết chuyện Dương thái sư có gian tình với Viên phi thì sẽ phản ứng ra sao." Đường Thư Nghi nói.

Y đang bị đội nón xanh đấy!

Lúc này, Hoàng đế đang nghe Tiêu Khang Thịnh bẩm báo lại chuyện nhà Dương thái sư: "... Nói là muốn kiên quyết hòa ly, thư hòa ly đã ký xong hết, Dương lão phu nhân... không, phải gọi là Lâm lão phu nhân và đám con cháu của bà ấy đã dọn ra khỏi phủ thái sư rồi."

Hoàng đế khẽ nhíu mày. Dương thái sư còn có tác dụng với y, y tuyệt đối không muốn thấy ông ta gặp chuyện không may vào lúc này. "Hiện tại Dương thái sư thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hòa ly, sống một mình cũng chẳng sao, chỉ cần có thể làm việc cho y là được.

Tiêu Khang Thịnh: "Nghe nói là ngã bệnh, đang ở nhà tĩnh dưỡng."

Hoàng đế ậm ừ: "Để người mang qua đó ít d.ư.ợ.c liệu đi, nói rằng trẫm đã biết chuyện của hắn rồi, để hắn yên lòng một chút, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Tiêu Khang Thịnh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau đã quay về thông báo đã phái người đi. Hoàng đế cúi đầu nhìn sổ con, khẽ ậm ừ. Một lát sau, y hỏi: "Gián điệp phái đi tra xét phủ Định Quốc Công không truyền về tin tức gì ư?"

Tiêu Khang Thịnh lắc đầu: "Mấy ngày trước có truyền tin về, nhưng sau đó không thấy nữa."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hoàng đế cũng không để ý chuyện này lắm, y phái hai gián điệp đi nhưng đều không thể tiếp xúc được trung tâm phủ Định Quốc Công. Nhưng khi nghĩ đến tin tức lần trước gián điệp truyền về, y nở nụ cười: "Ngươi nói sau khi Tiêu Hoài trở về, tại sao lại không ở cùng phòng với phu nhân của hắn? Chuyện này thật khó hiểu, ngoại trừ phu nhân của hắn, hắn cũng không có nữ tử nào khác mà!"

Tiêu Khang Thịnh cúi đầu không nói. Hắn đã sớm phát hiện, vị Hoàng thượng của bọn họ này đặc biệt để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.

"Chẳng lẽ Tiêu Hoài có bệnh gì không tiện nói ra? Hay là việc bên ngoài biên cương đã khiến hắn ta nạp thiếp, để phu nhân hắn biết được, hai người liền ầm ĩ với nhau?" Một lát sau, Hoàng thượng lại lên tiếng.

Tiêu Khang Thịnh vẫn giữ im lặng, Hoàng thượng cũng không đợi câu trả lời của hắn. Sau một hồi trầm tư, y lại nói: "Nếu Tiêu ái khanh và phu nhân bất hòa, trẫm sẽ thay hắn sắp xếp một mối nhân duyên khác vậy."

Tiêu Khang Thịnh: "........."

Sao ngay cả chuyện này mà ngài cũng quan tâm vậy?

"Tiêu ái khanh là công thần của Đại Càn chúng ta, cho dù có nạp thiếp cũng không thể là người có xuất thân tầm thường." Hoàng thượng nhìn Tiêu Khang Thịnh, nói. "Ngươi hãy liệt kê gia cảnh của tất cả các nữ tử đã đến tuổi cập kê trong kinh thành cho trẫm, để trẫm giúp Tiêu ái khanh lựa chọn."

Tiêu Khang Thịnh: "Thần lĩnh chỉ."

Nhà Đường Thư Nghi không hề hay biết Hoàng thượng lại đang nảy ra những ý nghĩ khiến người ta phiền lòng đến vậy. Hai ngày nữa là lễ mừng năm mới, triều đình cũng miễn thượng triều. Tiêu Hoài thanh nhàn hơn trước rất nhiều, mỗi ngày chỉ đến đại doanh ở bên ngoài kinh thành một chuyến, nếu không có chuyện gì thì lại trở về phủ. Hầu hết thời gian ở trong phủ, hắn đều an nhàn ở Thế An Uyển.