Đường Thư Nghi cũng không quá bài xích chuyện này, chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, phải ở chung một chỗ thì mới có thể bồi dưỡng được tình cảm. Lúc này, Đường Thư Nghi đang ngồi trong thư phòng để xem sổ sách. Tiêu Hoài ngồi cách nàng không xa, cầm bút vẽ tranh, còn người trên bức tranh lại là một nữ tử đang đọc sổ sách.
Sau khi Đường Thư Nghi xử lý xong sổ sách, nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn đang chăm chú vẽ tranh, liền nói: "Đây vẫn là lần đầu thần thiếp thấy quốc công gia vẽ tranh."
Tiêu Hoài ngẩng đầu lên, vẫy tay với nàng. Đường Thư Nghi đứng dậy đi qua, nhìn thấy nữ tử trên bức tranh là mình, không nhịn được mà nở nụ cười trên môi.
Tiêu Hoài nhìn nàng, hỏi: "Như thế nào?"
"Đẹp lắm." Đường Thư Nghi thành thật nói, quả thật Tiêu Hoài vẽ rất đẹp.
"Nhưng ta lại cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo lắm." Tiêu Hoài nhíu mày nói. "Bức tranh này ta vẫn chưa vẽ ra được khí chất mê người của phu nhân."
Đường Thư Nghi: "........"
Được rồi, quả thật hắn biết cách nói chuyện mà. Ai mà chẳng thích nghe những lời mật ngọt, nụ cười trên môi Đường Thư Nghi càng thêm rạng rỡ: "Là do quốc công gia tự yêu cầu bản thân quá cao thôi."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Phu nhân có muốn thử vẽ không?" Tiêu Hoài hỏi.
"Được."
Tiêu Hoài nghiêng người, Đường Thư Nghi đi lại chỗ của hắn. Tiêu Hoài đưa cây bút trong tay cho nàng, nhất thời Đường Thư Nghi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Chỗ này." Tiêu Hoài chỉ vào một chỗ rồi nói. "Nhẹ nhàng vẽ một đường thôi."
Nhưng Đường Thư Nghi vẫn không biết phải hạ bút thế nào. Tiêu Hoài thấy vậy, liền đứng ra phía sau lưng nàng, một tay đỡ mặt bàn, một tay cầm lấy tay của Đường Thư Nghi, thân thể hai người lập tức chạm vào nhau.
Đường Thư Nghi lại càng không biết vẽ thế nào, chỉ có thể để cho tay của Tiêu Hoài nắm lấy, lưu lại trên trang giấy một nét vẽ uyển chuyển.
Thúy Vân và Thúy Trúc đang đứng ở bên ngoài, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hai người đang tựa vào nhau, lập tức lấy lại tinh thần, kiên quyết không để bất kỳ ai tới quấy rầy hai vị chủ tử của bọn họ.
Trong phòng, Tiêu Hoài cầm tay Đường Thư Nghi, hạ xuống một nét bút cuối cùng, nói: "Đẹp lắm."
Nhưng hắn vẫn không buông người ra, mà tiếp tục nhân cơ hội ôm người vào lồng ngực, nói: "Phu nhân rất có thiên phú hội họa."
Đường Thư Nghi bật cười: "Chẳng phải là do quốc công gia vẽ quá tốt sao?"
Tiêu Hoài cười ha hả, buông bút trong tay, hai tay ôm chặt người trong ngực, đôi môi đặt bên tai Đường Thư Nghi, khẽ nói: "Phu nhân nhà ta thông minh, ta chỉ dạy cho nàng một chút, nói không chừng sau này nàng có thể trở thành một họa sư đại sư đấy."
Đường Thư Nghi cầm lấy tay hắn, khẽ nói: "Vậy thì từ nay về sau phải làm phiền quốc công gia rồi."
Tiêu Hoài vui vẻ cười, sau đó hắn nắm lấy bả vai nàng, để hai người nhìn nhau. Hắn cúi đầu, trán hai người gần như đã chạm vào nhau: "Từ nay về sau, ngày nào ta cũng dạy phu nhân vẽ, được chứ?"
Đã đến bước này, Đường Thư Nghi cũng không còn rụt rè nữa, cánh tay nàng vòng qua thắt lưng hắn, khẽ nói: "Được."
Tiêu Hoài khẽ cười, một tay đỡ lấy gáy nàng, môi nhẹ nhàng tiến lại gần...
Ngoài cửa, gió lạnh hiu hắt, nhưng trong phòng, nhiệt độ lại đang dần tăng lên.
Đường Thư Nghi cảm thấy việc phát triển tình cảm giống như đàm phán kinh doanh. Lúc đàm phán, song phương đều có mục đích, ban đầu cần tìm hiểu đối phương, sau đó thăm dò vài lần. Giai đoạn này cần tiến hành chậm rãi, nhưng một khi hai bên đã xác định hợp tác, tiến độ tiếp xúc lại bắt đầu nhanh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà chuyện giữa nàng và Tiêu Hoài cũng giống như vậy, lúc trước hai người bọn họ đều khách khí thăm dò lẫn nhau, mọi thứ đều tiến hành chậm rãi chắc chắn, nhưng mấy ngày hôm nay có thể nói là tiến triển thần tốc.
Nhưng tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, nàng cũng không rối rắm nhiều lắm.
Giờ phút này, hai người đang ôm nhau, hơi thở rối loạn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể quấn quýt vào nhau. Một lát sau, Tiêu Hoài đưa tay vén lọn tóc mai của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngọc Châu cũng không còn là tiểu hài tử nữa, có phải nên tính đến chuyện cho con bé chuyển ra ở riêng một sân viện khác hay không."
Đường Thư Nghi không nghĩ rằng hắn sẽ nói đến chuyện này, nhưng lại nghĩ đến chuyện kia, nàng không nhịn được nở nụ cười. Nếu hắn muốn chuyển tới Thế An Uyển ở, Ngọc Châu mà còn ở lại đông phòng thì sẽ không tiện lắm.
"Chàng đúng thật là cẩn thận, tính toán mọi chuyện." Đường Thư Nghi cười chế nhạo.
"Ta chỉ sợ đến lúc đó phu nhân sẽ xấu hổ." Tiêu Hoài cười, khẽ nói.
Đường Thư Nghi tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không từ chối. Nếu về sau hắn chuyển tới nơi này, Ngọc Châu ở lại trong viện quả thật không tiện lắm.
"Phu nhân, quốc công gia, các công tử và tiểu thư đã đến."
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thúy Vân, hai người lúc này có chút xấu hổ. Thời cổ đại, chuyện phu thê thân mật với nhau thật đúng là không thể tránh khỏi ánh mắt của người ngoài, trong viện này không thể thoát khỏi các nha hoàn bà tử được.
Trong lòng Đường Thư Nghi thầm nghĩ sau này làm quen dần là được rồi. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Hoài ra, Tiêu Hoài cười, khẽ giúp nàng chỉnh lại sợi tóc rối loạn trên gương mặt, sau đó hai người ra khỏi thư phòng, đi vào tiểu hoa sảnh.
Huynh muội ba người đang ngồi nói chuyện với nhau, khi nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, vẻ tươi cười trên mặt ba người càng thêm tươi tắn. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều không nói gì, cứ để ba đứa nhỏ này tự suy diễn đi.
Hai người ngồi xuống ở ghế chủ vị, người một nhà hàn huyên trong chốc lát, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ lại cất bước tới nhà ăn.
Ăn cơm xong, huynh muội ba người lập tức rời đi, Tiêu Hoài cũng không ở lại lâu, để lại không gian cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu nói chuyện.
Đường Thư Nghi cảm thấy chuyện này thật sự không dễ dàng gì để nói ra, nha đầu Ngọc Châu kia ngày càng lanh lợi, cho dù nàng có bịa ra lý do gì, đoán chừng tiểu nha đầu cũng sẽ lờ mờ nhận ra nguyên nhân thực sự khiến con bé phải chuyển đi.
Thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ!
Nhưng chuyện cần nói vẫn phải nói. Nàng cất bước đi vào phòng của Tiêu Ngọc Châu, tiểu nha đầu lúc này đang ngồi bên bàn, chăm chú viết gì đó.
"Con đang viết gì đấy?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Châu thấy nàng đến, vội vàng đứng dậy, đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh mình: "Con đang viết thư hồi đáp cho Lý Cảnh Tập. Hôm nay hắn có gửi tin tới, nói rằng mấy ngày nay sẽ không tới đây."
Đường Thư Nghi: "....."
Thật là một tiểu tâm cơ! Chẳng qua chỉ mấy ngày không gặp mà đã bày ra chuyện viết thư thông báo. Qua năm, Ngọc Châu mới tròn mười một tuổi, còn Lý Cảnh Tập thì lớn hơn con bé ba tuổi, sang năm đã mười bốn.
Một đứa trẻ mười một tuổi, có lẽ còn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng một đứa trẻ mười bốn tuổi thì chắc chắn đã biết những chuyện này. Nàng dám chắc, tâm tư của Lý Cảnh Tập dành cho Ngọc Châu không hề bình thường.
Tuy nhiên, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này, coi như có thể chấp nhận được.
"Hai ngày nữa là đến cung yến rồi, đến lúc đó hai người các con có thể gặp mặt." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Hắn nói đến lúc đó sẽ mang lễ vật đến tặng con."