Quận chúa hoàng gia muốn xử lý gia quyến của một ngũ phẩm quan gia chẳng qua cũng chỉ là một chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ cần một tội danh x.úc p.hạ.m đến hoàng gia là có thể lấy đi mạng sống của nàng ta.
Khi nghe thấy lời này của hắn, Giai Ninh quận chúa vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói: "Thế tử nói đúng."
Còn Tào thị đã sợ đến mức mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh túa ra. Nàng ta không ngờ một Định Quốc Công thế tử đẹp như tranh vẽ lại có thể nói ra lời tàn nhẫn đến vậy, vừa mở miệng đã muốn lấy mạng người.
"Các người không thể!" Tào thị kinh hoàng nói. "Đoan thân vương sẽ không đồng ý."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Cho dù phụ vương của ta không đồng ý, hiện tại ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, ông ấy có năng lực làm gì được ta?" Giai Ninh quận chúa lạnh lùng nói.
"Chuyện này..."
Tào thị phủ phục trên mặt đất, cung kính dập đầu với Giai Ninh quận chúa: "Cầu xin quận chúa tha mạng cho thần phụ."
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Ngày mùng một đó, tại sao người lại hẹn phụ vương ta ra ngoài? Người không biết ngày hôm ấy thế tử muốn đến chúc tết phụ vương ta sao?"
Cả người Tào thị run rẩy: "Ta... Ta không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là đúng lúc ngày hôm đó ta có thể ra cửa gặp vương gia, vậy nên mới... mới hẹn vương gia ra ngoài."
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Người nghĩ rằng ta và thế tử tin lời này của người sao?"
Tào thị quỳ gối không nói, Giai Ninh quận chúa càng thêm xác nhận, sau lưng nàng ta hẳn là có người sai bảo: "Đầu năm mới không nên thấy máu, mạng của người ta cũng không cần."
Nàng quay đầu nói với Xuân Khê: "Đi tới Nhậm phủ một chuyến, nói ngày mai ta muốn gặp Nhậm lão phu nhân."
"Vâng." Xuân Khê xoay người đi ra ngoài, Tào thị vội vàng bắt lấy ống quần của nàng ấy, không cho Xuân Khê rời đi, miệng không ngừng nói. "Ta nói, ta nói."
"Vậy nói đi." Giai Ninh quận chúa nói.
"Vâng... Mạnh Tú Trân sai ta... Sai ta làm như vậy." Tào thị nói.
"Mạnh Tú Trân."
Trong lòng Giai Ninh quận chúa khẽ lẩm nhẩm cái tên này, nhưng sao nàng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra người này là ai. Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh cũng trầm tư, chợt nhớ tới Mạnh Tú Trân hình như là phu nhân của cữu cữu nhị hoàng tử - Lương Kiện An, à, phải gọi là tiền phu nhân mới đúng. Trước khi Lương Kiện An bị xử tử, Mạnh Tú Trân đã cùng Lương Kiện An ly hôn.
Tiêu Ngọc Thần khẽ nghiêng người, hắn hạ giọng giải thích cho Giai Ninh quận chúa biết Mạnh Tú Trân là ai, sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ mất tự nhiên. Việc Lương Kiện An bị xử tử có liên quan không nhỏ tới Định Quốc Công phủ của bọn họ, mối thù giữa nhà họ và Lương Kiện An bắt nguồn từ việc Lương Kiện An tới ngõ hoa mai để bắt người, tra xét Liễu Bích Cầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện này hầu như cả kinh thành đều biết. Nghĩ rằng sau này Giai Ninh quận chúa tới kinh thành cũng sẽ nghe nói, nên hắn đã kể hết những chuyện giữa hắn và Liễu Bích Cầm, không biết Giai Ninh quận chúa sẽ nghĩ thế nào.
Mà sau khi Giai Ninh quận chúa nghe hắn nói xong, trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt. Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt Tiêu Ngọc Thần, nàng đoán được nguyên nhân, nhưng nàng giả vờ như không thấy. Nàng nhìn Tào thị, hỏi: "Vậy Mạnh Tú Trân có biết chuyện giữa ngươi và phụ vương của ta lúc đó không?"
Chuyện tình cảm như thế này mà lại để cho người khác biết, chỉ có thể nói là bọn họ quá mức cuồng vọng.
"Ta... Chuyện giữa ta và vương gia là do Mạnh Tú Trân giật dây." Tào thị thành thật khai báo.
Giai Ninh quận chúa: "..."
Tiêu Ngọc Thần: "..."
Chỉ có thể nói là do bọn họ còn quá trẻ, chưa từng trải qua nhiều chuyện trên đời nên hiểu biết vẫn còn nông cạn. Hôm nay nghe được chuyện này, thật sự đã thay đổi toàn bộ nhận thức của bọn họ từ trước đến nay.
"Nàng ta... Sao nàng ta lại giới thiệu hai người với nhau?" Giai Ninh quận chúa hỏi, trong lòng nàng thực sự tò mò muốn chết. Tuy Mạnh Tú Trân sống một mình, nhưng tài sản trong tay nàng ta không ít, cớ gì lại đi làm loại chuyện này chứ!
Tào thị đỏ mặt, cúi đầu không nói. Giai Ninh quận chúa đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, tiếng động có chút nặng nề. Dây thần kinh của Tào thị căng thẳng, cuối cùng c.ắ.n răng nói hết toàn bộ những chuyện bên trong.
Vận mệnh hiện tại của nàng ta đã hoàn toàn nằm trong tay người khác rồi.
Tuy rằng Tào thị và Mạnh Tú Trân cách nhau chỉ vài tuổi, nhưng khi còn là khuê các, quan hệ giữa hai người không tồi. Sau này, dù cả hai đã gả cho người nhưng vẫn thường lui tới. Sau này Mạnh Tú Trân hòa ly rồi sống một mình, mà cuộc sống của Tào thị cũng không mấy viên mãn, vậy nên quan hệ giữa hai người lại càng thêm khăng khít.
Mạnh Tú Trân sống một mình, trong tay có không ít của hồi môn, nàng ta lại là kiểu người chỉ cần bản thân sống tốt, không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người khác. Dần dần, nàng ta cũng buông xuống chuyện của quá khứ. Đến sau này, nàng ta cấu kết với nhị lão gia Bình Dương Hầu phủ là Phan Bân.
Tuy rằng Phan Bân đã hơn bốn mươi tuổi nhưng cũng là một tay quần là áo lụa có tiếng, tính tình rất hợp với Đoan thân vương, hai người thường xuyên qua lại với nhau.
Vậy nên không lâu sau, Đoan thân vương đã phát hiện ra chuyện tình cảm giữa Phan Bân và Mạnh Tú Trân, nhưng hắn ta cũng không quá để ý, chẳng qua cũng chỉ là chuyện tình cảm của nam nhân thôi.
Sau đó có một lần, Phan Bân gặp được Tào thị, thấy dáng vẻ của nàng ta có vài phần tương tự với Đoan thân vương phi trước kia. Có một khoảng thời gian, trước mặt hắn, Đoan thân vương thường nhắc đến thê tử trước vài câu, đại ý là cảm thấy có lỗi với nàng ấy, biểu tình có chút nhớ nhung thê tử.
Hắn còn biết Tào thị sống tại phủ cũng không được như ý, nên đã nổi lên tâm tư giới thiệu Tào thị cho Đoan thân vương. Phan Bân trình bày ý tưởng này với Mạnh Tú Trân, vốn dĩ Mạnh Tú Trân chỉ để ý đến chuyện bản thân có sống thoải mái hay không, còn những chuyện khác nàng ta đều không bận tâm. Nàng ta thấy Tào thị sống ở Nhậm gia không được tốt, Nhậm Kiến Thụ có lỗi với Tào thị, nên việc nàng ta lén mai mối người khác cho Tào thị khuây khỏa cũng không sai.
Sau đó, Mạnh Tú Trân tìm một cơ hội để Tào thị và Đoan thân vương gặp mặt. Tiếp theo đó, hai người câu kết, qua lại với nhau. Bản thân Mạnh Tú Trân lại có thù oán với Đường Thư Nghi. Sau này, Giai Ninh quận chúa lại định thân với Tiêu Ngọc Thần, điều này càng khiến Mạnh Tú Trân muốn đứng ra gây khó dễ, không muốn để Đường Thư Nghi sống thoải mái.
Vào ngày mùng một Tết, Mạnh Tú Trân bảo Tào thị hẹn Đoan thân vương ra ngoài, mục đích là để không cho Định Quốc Công phủ mặt mũi. Đây được coi như mũi tên đầu tiên mà Mạnh Tú Trân b.ắ.n ra, nhưng nàng ta không ngờ rằng, chuyện không những không thành công mà còn bị bại lộ.