Trong tình huống bình thường, phụ thân muốn tái giá thì nữ nhi không nên quản. Giai Ninh quận chúa cũng không muốn quản, nhưng nàng ấy bị vị kế thất trước kia của phụ vương hại chịu không ít khổ, nàng ấy không dám để phụ vương tái giá nữa.
Hơn nữa, người cùng một giuộc thì hay qua lại với nhau, với tính cách kia của phụ vương nàng ấy, mấy kẻ qua lại với hắn ta có mấy người là tốt? Nếu như lại cưới một vị khắc nghiệt, hà khắc trở về, cuộc sống của tỷ đệ bọn họ lại quay về quá khứ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Thúy Vân đến bẩm báo với Đường Thư Nghi, người theo dõi Phan Bân trở về báo, Phan Bân đã đến chỗ Mạnh thị.
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy đi đến phủ Bình Dương Hầu. Hai nhà cách nhau không xa, đi một lát liền tới. Gã canh cửa thấy là xe ngựa của phủ Định Quốc Công, vội vàng chạy lên phía trước thỉnh an. Thúy Vân nói rõ ý đồ hôm nay bọn họ đến, gã sai vặt lập tức chạy vào trong bẩm báo, không lâu sau, một quản sự ma ma bước nhanh tới.
Bà ấy đứng bên ngoài xe ngựa hành lễ: "Thỉnh an Quốc Công phu nhân."
Đường Thư Nghi xuống xe ngựa, đi theo bà ấy vào viện của lão Hầu phu nhân. Bình Dương Hầu phu nhân và Phan nhị phu nhân đều ở đó, gặp mặt tất nhiên lại hàn huyên một hồi. Sau đó lão Hầu phu nhân hỏi Đường Thư Nghi: "Sao không dẫn tiểu nha đầu nhà ngài cùng tới?"
"Ở nhà có chút chuyện, nó còn đang ở nhà." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
"Ngài là một người biết dạy dỗ hài tử, ba hài tử đều được ngài dạy rất tốt." Lão Hầu phu nhân lại nói: "Tiểu nha đầu nhà ngài bao lớn rồi?"
Đường Thư Nghi vừa nghe bà ấy nói câu này, liền biết lại có ý muốn thăm dò, nàng nói: "Mười một."
"Cũng là đại cô nương rồi." Lão Hầu phu nhân mỉm cười nói.
Lúc này, Bình Dương Hầu phu nhân nói: "Văn Thụy nhà ta cũng trạc tuổi con bé."
Thế tử Bình Dương Hầu tên là Phan Văn Thụy.
Đường Thư Nghi không tiếp lời của nàng ấy, Bình Dương Hầu phu nhân và lão Hầu phu nhân biết loại chuyện này, không thể nói một hai câu mà thành được, cũng không nhắc đến nữa.
Lại tán gẫu thêm vài câu, Đường Thư Nghi nói: "Hôm nay ta đến đây là có chút chuyện muốn nói với Nhị phu nhân."
Lời nói của nàng khiến lão Hầu phu nhân sững sờ một lúc, Phan nhị phu nhân càng ngạc nhiên hơn, ngày thường nàng ấy cũng không thường qua lại với Đường Thư Nghi. Lão Hầu phu nhân sững sờ xong, nhìn Phan nhị phu nhân nói: "Vậy con mời Quốc Công phu nhân đến viện ngồi chơi đi."
"Vâng."
Phan nhị phu nhân đứng dậy làm động tác mời, Đường Thư Nghi đi theo đến viện của nàng ấy. Sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi nói: "Hôm nay đến đây cũng hơi băn khoăn, nhưng có một số việc ta cảm thấy phải để nhị phu nhân biết mới được."
Phan nhị phu nhân vừa nghe nàng nói vậy, liền biết không phải chuyện tốt. Nàng ấy cau mày nói: "Quốc Công phu nhân, ngài nói đi."
"Ta nghe nói Phan nhị lão gia có qua lại thân mật với Mạnh thị." Đường Thư Nghi trực tiếp nói.
Phan nhị phu nhân nghiến chặt răng, bàn tay siết chặt đến run rẩy, nàng ấy vừa tức giận lại xấu hổ. Nhưng nàng ấy cũng không bị loại cảm xúc này cuốn đi lý trí, nàng ấy hỏi: "Làm sao Quốc Công phu nhân biết?"
"Tình cờ biết được." Đường Thư Nghi trả lời.
"Theo như ta biết, Quốc Công phu nhân không phải là một người hay lo chuyện bao đồng." Phan nhị phu nhân lại nói.
Đường Thư Nghi nhìn nàng ấy nói: "Quả thật như vậy, nhưng trước kia nhà ta có chút ân oán với Mạnh thị, Nhị phu nhân hẳn là biết chuyện này."
Phan nhị phu nhân gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Vốn dĩ mọi chuyện đã qua đi, ân oán cũng nên kết thúc. Nhưng mà Mạnh Thị kia lại ở sau lưng giở thủ đoạn nhỏ, làm ta không vui, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Nàng nói thẳng thừng như vậy, nhưng cũng tràn đầy chân thành, đây là đang biến tướng nói, ta chính là muốn dùng tay ngươi để thu thập Mạnh Thị. Phan nhị phu nhân là một người thông minh, tất nhiên hiểu ý của nàng. Chỉ có điều, nàng ấy cũng không vì bị Đường Thư Nghi lợi dụng mà cảm thấy khó chịu.
Nếu như Đường Thư Nghi biết giữa Phan Nhị và Mạnh thị có cấu kết, nghĩ thôi đã có rất nhiều cách để lấy chuyện này làm nhục Mạnh thị, khiến Mạnh thị không thể ở lại Thượng Kinh. Nhưng mà, nếu nàng làm như thế, nhất định sẽ dính đến Phan Nhị.
Nếu đúng như vậy, nàng ấy ở dưới tình huống không biết gì cả, đột nhiên biết phu quân của mình ở bên ngoài có người khác, không chỉ bị người ta cười nhạo, còn rất bị động. Nhưng bây giờ nàng ấy biết trước, vậy thì có thể chuẩn bị đầy đủ, tranh chút lợi ích cho mình và hài tử, đồng thời có thể mạnh mẽ trừng trị Phan Nhị và Mạnh Thị.
"Cảm tạ Quốc Công phu nhân đã báo cho." Phan nhị phu nhân nghiêm túc nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Không cần, ta và ngươi cùng chung lợi ích."
Vốn dĩ muốn lợi dụng người ta, nàng không dám nhận lời cảm tạ này.
Nhị phu nhân cũng mỉm cười: "Quốc Công phu nhân hào phóng."
Hai người coi như nói chuyện tận hứng, lại tán gẫu thêm một lúc, Đường Thư Nghi lại về viện của lão Hầu phu nhân rồi cáo từ rời đi. Đợi nàng đi, lão Hầu phu nhân hỏi Phan nhị phu nhân: "Quốc Công phu nhân tìm con làm gì?"
Phan nhị phu nhân vẻ mặt bi thương: "Mẫu thân, con thật sự mất hết mặt mũi rồi."
511 ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hầu phu nhân cau mày hỏi: "Làm sao? Xảy ra chuyện gì?"
Phan nhị phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, sau đó nói: "Quốc công phu nhân nói, nàng tình cờ biết được Nhị lão gia qua lại thân thiết với Mạnh thị."
Hầu phu nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải chuyện lớn mất mạng. Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà ấy không thể lộ ra vẻ mặt như vậy. Bà ấy hỏi: "Mạnh thị nào?"
Phan nhị phu nhân đã rơi nước mắt đầy mặt, "Là tiện nhân đã hoà ly với Lương gia tự sống một mình."
Lão Hầu phu nhân hiểu ra, đúng lúc muốn giảng hoà, lại nghe thấy Phan nhị phu nhân nói: "Mẫu thân, lần này cho dù là ai ngăn cản, ta cũng sẽ không thiện bãi cam hưu với hắn ta."
Nàng ấy nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lão Hầu phu nhân cũng vội vàng đứng lên: "Con đây là muốn đi làm cái gì?"
Phan nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Đi bắt gian."
Lão Hầu phu nhân gấp gáp: "Ta phái người đi bắt người về cho con."
Nếu ở làm náo loạn ở bên ngoài, nhi tử bà ấy sẽ mất mặt đến cỡ nào!
Phan nhị phu nhân quay đầu lại nhìn bà ấy nói: "Nương, nương biết tính khí của con, nếu như không để con xả cơn tức này ra ngoài, tháng ngày về sau con không thể nào sống được."
Nói xong, Giai Ninh quận chúa phân phó nha hoàn bên cạnh: "Đến phủ Xương Minh bá một chuyến, nói chuyện này với phụ thân mẫu thân ta."
Nha hoàn đáp ứng rồi vội vã chạy đi. Phan nhị phu nhân xoay người rời đi, dẫn theo bà tử và gã sai vặt hùng hổ ra khỏi phủ. Lão Hầu phu nhân vội vàng nói với Hầu đại phu nhân: "Mau đi nói với lão đại, bảo nó đến cứu lão nhị. Lần này nếu bị đ.á.n.h hỏng người thì phải làm sao?"
Bình Dương Hầu phu nhân nghe xong trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu đồng ý, sau đó dẫn người rời khỏi viện của lão Hầu phu nhân. Nàng chậm rãi bước về phía viện của mình, cố gắng kéo dài thời gian.
Trong lòng nàng không vui, nếu Phan Bân có thể bị đ.á.n.h một trận, ngược lại còn giải tỏa được mối bực tức trong lòng nàng. Nàng đã nhắm trúng đích nữ của Định Quốc Công từ sớm, muốn con bé gả cho nhi tử nhà mình. Nhưng trong nhà xảy ra chuyện nhơ nhuốc như vậy, liệu phu thê Định Quốc Công có còn đồng ý không?
Phan nhị phu nhân hùng hổ dẫn người đến chỗ ở của Mạnh Tú Trân. Ngươi hỏi sao nàng biết Mạnh Tú Trân sống ở đâu? Đương nhiên là vì Đường Thư Nghi đã sắp xếp người dẫn đường cho nàng!
Một đám người khí thế hùng hổ tiến đến nơi ở của Mạnh Tú Trân. Phan nhị phu nhân được nha hoàn đỡ xuống xe. Một gã sai vặt của phủ Định Quốc Công từ trong một góc chạy ra, hành lễ với nàng: "Bẩm Nhị phu nhân, Nhị lão gia vẫn còn ở bên trong."
Phan nhị phu nhân liếc nhìn gã sai vặt, không thể không thừa nhận, Định Quốc Công phu nhân quả nhiên làm việc gì cũng nghĩ rất chu toàn. Nàng nói: "Thưởng."
Nha hoàn bên cạnh lập tức lấy bạc ra nhét vào tay gã sai vặt. Gã sai vặt vui mừng cảm ơn, sau đó đứng ở phía sau.
Phan nhị phu nhân nheo mắt nhìn cánh cổng lớn màu đỏ son, quay đầu chỉ vào mấy gã sai vặt nói: "Mấy người các ngươi canh giữ ở phía đông nam tây bắc của viện này. Nếu Nhị lão gia nhảy tường trốn ra, trực tiếp bắt lấy."
Những gã sai vặt này đều là người từ nhà mẹ đẻ của nàng khi xuất giá mang đến, tất nhiên chỉ nghe lời nàng. Vài người đáp ứng rồi lập tức rời đi. Phan nhị phu nhân hít một hơi thật sâu, nói: "Đập cửa cho ta."
Lời nói của nàng vừa dứt, mấy gã sai vặt tiến lên trước dùng toàn lực đạp cửa. Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã bị đạp mở toang. Phan nhị phu nhân khí thế hung hãn dẫn người đi vào. Những hạ nhân trong viện thấy vậy lập tức ngăn cản, nhưng đám người Phan nhị phu nhân dẫn tới cũng không phải dạng vừa, đẩy những hạ nhân kia ra, mở đường cho Phan nhị phu nhân.
Đi đến giữa viện, Nhị phu nhân nhìn về hướng chính phòng, lớn tiếng gọi: "Phan Bân, ngươi cút ra đây cho ta."
Trong phòng, Phan Bân và Mạnh Tú Trân đang triền miên trên giường. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, hai người vội vàng mặc y phục. Nhưng vừa mới tìm thấy y phục, giọng nói của Phan nhị phu nhân đã truyền tới.
"Nàng ấy... Làm sao nàng ấy đến được đây?" Phan Bân vội vàng mặc y phục vào.
Mặc dù Mạnh Tú Trân biết Phan nhị phu nhân, nhưng vì không quá quen thuộc, nàng không nhận ra giọng nói của người phụ nữ kia, liền hỏi: "Ai? Ngươi ở bên ngoài còn có người khác?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Phu nhân của ta." Phan Bân tùy tiện mặc một bộ y phục vào, đẩy cửa sổ định nhảy ra ngoài trốn. Nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống, hắn đã thấy hai gã sai vặt đang canh giữ ở bên ngoài. Thấy hắn, gã sai vặt nói: "Nhị lão gia, ngài tốt nhất nên đi cửa chính đi, bên ngoài đều có người canh giữ."
Phan Bân: "..........."
Hắn ta đóng cửa sổ lại, sau đó giọng nói của Phan nhị phu nhân lại truyền đến: "Ta đếm đến ba, Phan Bân. Nếu ngươi vẫn không ra ngoài, ta sẽ vào trong. Một....."
Phan Bân vội vàng đi tới cửa muốn mở cửa ra, nhưng Mạnh Tú Trân vội vàng chạy tới, ngăn hắn ta lại nói: "Ngươi mở cửa, ta phải làm sao?"
Phan Bân đẩy nàng ta ra, "Phu nhân ta tính tình không tốt, nếu ta không ra ngoài, nàng ấy có thể lột da ta."
Vừa nói, hai tay hắn ta vừa kéo, cánh cửa vừa mở ra, liền thấy phu nhân nhà mình đang đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta. Trái tim Phan Bân thắt lại, hắn ta vội vàng nói: "Phu nhân, ta biết sai rồi, về nhà ta bồi thường cho nàng được không?"
Phan nhị phu nhân phớt lờ hắn ta, giơ tay chỉ vào Mạnh Tú Trân đang đứng ở cửa, nói: "Trói ả lại cho ta."
Giọng nói của nàng ấy vừa dứt, các bà tử và đám gia đinh mà Phan nhị phu nhân dẫn tới đều lao lên. Đám người của Mạnh Tú Trân tất nhiên vội vàng ngăn cản. Đang lúc hai bên giằng co, đ.á.n.h nhau, đúng lúc này, lại có một nhóm người khác đi vào trong viện, người nào người nấy đều cao to khoẻ mạnh, khí thế hùng hổ.
Phan nhị phu nhân nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy nam tử dẫn đầu, mũi chua xót, nước mắt đẫm lệ bước tới hét lên: "Tam ca."