Người đến là tam ca của Phan nhị phu nhân, cùng với vài vị công tử của phủ Xương Minh bá. Thấy muội muội ruột chịu oan ức thành dáng vẻ này, Hà tam gia siết chặt nắm tay, miệng nói: "Đợi đấy, tam ca sẽ trút giận cho muội."
Phan nhị phu nhân gật đầu. Hà tam gia chỉ tay về phía Phan Bân, "Đánh cho ta."
Hắn vừa ra lệnh, đám gia đinh cao lớn của phủ Xương Minh bá lập tức lao tới, đè chặt Phan Bân, thay nhau đ.ấ.m đá túi bụi.
"Còn nữ nhân kia, muội định xử lý thế nào?" Hà tam gia hỏi Phan nhị phu nhân.
Phan nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Tú Trân đang hoảng loạn co rúm lại ở một góc, nói: "Kéo ra ngoài đường, ở nơi phố xá đông người đ.á.n.h một trận."
Nàng ấy muốn toàn bộ Thượng Kinh biết, Mạnh Tú Trân là một kẻ đê tiện, lăng loàn.
"Được." Hà tam gia lại vẫy tay, lại thêm vài tên gia đinh nhào qua, kéo Mạnh Tú Trân ra ngoài.
Đám gia đinh của Mạnh Tú Trân muốn cứu chủ tử nhưng bọn họ không có nhiều người như của Phan nhị phu nhân!
"Ngươi buông ta ra! Gia gia ta, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Mạnh Tú Trân đầu tóc bù xù, y phục xộc xệch, cả khuôn mặt vặn vẹo lại hét lên. Giờ khắc này, nàng ta chỉ có thể lấy gia gia và phụ thân của mình ra để uy hiếp.
Nhưng liệu Phan nhị phu nhân và Hà tam gia có sợ không? Đương nhiên là không.
"Vậy sao! Ta muốn xem xem, Mạnh gia các ngươi không tha cho ta như thế nào." Phan nhị phu nhân nói.
Đều là quyền quý ở Thượng Kinh, Mạnh gia không có Nhị hoàng tử làm hậu thuẫn, sao có thể so lại với phủ Xương Minh bá.
"Ta không muốn! Các ngươi buông ta ra, buông ta ra..." Mạnh Tú Trân gào thét, nhưng vẫn bị đám gia đinh túm lấy kéo về phía trước. Đến cửa, lại gặp một nhóm người, là Bình Dương Hầu dẫn người tới.
Huynh đệ nhà mình làm ra chuyện nhục nhã như vậy, Bình Dương Hầu cho dù địa vị có cao đến bao nhiêu cũng không thể giữ được bình tĩnh, chỉ có thể cười làm lành. Hắn mỉm cười nói chuyện với Hà tam gia, nhân tiện giải cứu đệ đệ không được tích sự gì nhà mình ra.
Hà tam gia biết muội muội nhà mình còn phải tiếp tục sống với Phan Bân, không thể đ.á.n.h quá nặng, liền phất tay bảo người của mình dừng lại. Nhưng Phan Bân đã bị đ.á.n.h thành đầu lợn, nằm trên mặt đất như một con ch.ó chết. Bình Dương Hầu nhìn hắn ta mà cảm thấy mất hết mặt mũi, thật sự muốn đ.á.n.h hắn ta thêm một trận nữa.
Ở đằng kia, Mạnh Tú Trân bị kéo đến đường phố phồn hoa, vài bà v.ú già cũng thay nhau đ.ấ.m đá nàng ta một trận, còn có một bà tử hắng giọng, kể lại chuyện xảy ra giữa Mạnh Tú Trân và Phan Bân. Một đám người vây xung quanh chỉ trỏ bàn tán. Mạnh Tú Trân nằm trên mặt đất giả chết, giờ khắc này nàng ta chỉ có thể làm vậy.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nàng ta thế nào cũng không nghĩ tới, đời này mình lại phải trải qua chuyện này.
Chuyện xảy ra ở bên này, Mạnh gia bên kia rất nhanh đã biết. Mạnh lão thái gia nghe tin xong, tức giận đến mức suýt ngất xỉu. Nhưng Mạnh Tú Trân dù sao cũng họ Mạnh, gia tộc không thể không quan tâm, nếu không Mạnh gia sẽ càng thêm mất mặt.
Cho nên, không lâu sau, đám người hầu của Mạnh gia đã vội vã chạy đến đường phố náo nhiệt kia. Những kẻ do Phan nhị phu nhân sai khiến thấy đám người Mạnh gia tới liền thu tay rời đi. Dù sao chuyện cần làm cũng đã làm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người của Mạnh gia kéo Mạnh Tú Trân về phủ.
Trò hề bề ngoài đã kết thúc, nhưng màn kịch phía sau chỉ mới bắt đầu trình diễn mà thôi.
Màn đêm bao phủ Hoàng cung, không gian trở nên vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài cung nhân đi lại bên ngoài, cũng cố bước đi nhẹ nhàng nhất có thể. Cung điện của Lương quý phi cũng chìm trong bóng tối, duy chỉ có hướng tẩm điện là còn sáng đèn.
Trong tẩm điện, Lương quý phi ngồi dựa vào giường, một cung nữ nhỏ giọng bẩm báo: ".... Phan nhị phu nhân dẫn người đến nơi ở của Mạnh thị, ở bên trong bắt được Phan nhị lão gia. Sau đó, nương gia của Phan nhị phu nhân cũng đến, đ.á.n.h Phan nhị lão gia một trận, còn kéo Mạnh thị đến phố phường đông đúc đ.á.n.h một trận. Bây giờ Mạnh thị đã bị người của Mạnh gia kéo về phủ rồi."
"Nàng ta đáng chết!"
Lương quý phi tức giận rời giường, đứng đó thở hổn hển một hồi, sau đó nói: "Sáng sớm ngày mai đến Mạnh phủ truyền lời, ta muốn Mạnh thị chết, c.h.ế.t ngay lập tức."
"Vâng ạ." Cung nữ lập tức đáp lời, nàng ấy có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ ngút trời của Lương quý phi lúc này.
Lương quý phi chống eo, gắng gượng bình phục lại cảm xúc của mình, sau đó đi đến bên ghế gấm ngồi xuống, nói tiếp: "Còn chuyện gì nữa, nói hết ra đi."
"Vâng ạ." Cung nữ thận trọng nói: "Hôm nay Định Quốc Công phu nhân đã đến phủ Bình Dương Hầu. Sau khi bà ấy rời đi không lâu, Phan nhị phu nhân liền dẫn người đi bắt gian."
"Hừ!"
Lương quý phi hừ lạnh một tiếng nặng nề, "Ta vốn dĩ muốn từ từ rồi mới ra tay với bọn họ, ai ngờ bọn họ lại bức ta."
Cung nữ đứng ở một bên không dám lên tiếng, thật ra nàng ấy rất muốn khuyên Lương quý phi, đừng mãi níu giữ chuyện cũ không buông, an phận làm một sủng phi cũng rất tốt. Nhưng Lương quý phi lúc này đã rơi vào tình cảnh điên cuồng, nàng ấy không thể khuyên nhủ được. Nếu cứ khăng khăng khuyên can, nhất định sẽ bị chán ghét.
Qua một lúc sau, Lương quý phi đứng dậy nằm xuống giường, cung nữ nhẹ nhàng tắt đèn rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Đường Thư Nghi dẫn theo ba người em trai, em gái, cùng nhau đến phủ Tiêu Dao Vương. Ngày mùng một, nàng đã phái người gửi quà Tết đến cho Thái phi, hôm nay đến để chúc Tết.
Nhìn từ bên ngoài, quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và phủ Tiêu Dao Vương cũng không quá thân thiết, cho nên khi đến cửa chúc Tết cũng xếp hàng sau. Đây cũng là để bảo vệ Lý Cảnh Tập. Nếu không, hai nhà qua lại quá thân thiết, sẽ bị người có ý đồ đoán ra điều gì đó. Bây giờ còn chưa phải thời cơ để Lý Cảnh Tập lộ diện.
Ăn sáng xong, Đường Thư Nghi lại sửa soạn đơn giản một chút, chuẩn bị xuất phát. Hôm nay Tiêu Hoài phải đến đại doanh ngoài Kinh, hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi Thế An Uyển. Vừa đi tới cửa, Triệu quản gia chạy tới, hành lễ xong liền nói: "Lương quý phi trong cung hẳn là đã biết chuyện của Mạnh thị rồi."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Ta biết rồi."