Ánh mắt nữ hài nhi mang theo ý cười, cả người giống như dòng suối ấm áp ngày xuân, Lý Cảnh Tập chỉ cảm thấy trái tim mình vừa mềm vừa căng trướng. Hạ mắt xuống che giấu cảm xúc bên trong, cậu bé nói: "Ta biết muội thích mùi hương này, năm ngoái phái người phơi một chút hoa hải đường. Vừa hay lần này có thể dùng tới."
Sau khi săn được hai con thỏ, Lý Cảnh Tập tự tay lột lông, rửa sạch, phơi khô rồi dùng hương hoa hải đường xông hồi lâu.
Quả nhiên, nàng rất thích mùi hương ấy.
Tiêu Ngọc Châu nhét hai bàn tay nhỏ bé vào ống tay áo, cảm nhận sự mềm mại, thoải mái bên trong, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: "Ta rất thích."
Lý Cảnh Tập cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu bé lắp bắp: "Sau này ta lại săn thêm nhiều thú vật về, may... may y phục cho muội."
Tiêu Ngọc Châu nhìn cậu bé, mỉm cười đáp: "Được."
Vốn ở bên cạnh Đường Thư Nghi đã lâu, tiếp xúc với nhiều người và nhiều chuyện, Tiêu Ngọc Châu hiểu rõ rất nhiều điều, con bé biết rõ tâm ý của Lý Cảnh Tập dành cho mình.
Hai người cùng nhau chậm rãi đi về phía trước. Một lát sau, Tiêu Ngọc Châu lên tiếng hỏi: "Cữu cữu của huynh đã về Thượng Kinh rồi sao?"
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Hoàng thượng đã trả lại gia trạch và một số tài vật cho Minh gia. Vài ngày nữa ta sẽ sai người đến dọn dẹp tổ trạch của Minh gia."
"Trời lạnh thế này đi đường chắc hẳn rất vất vả." Tiêu Ngọc Châu nói.
Minh gia là vật hy sinh cho sự ngu xuẩn của Hoàng đế.
"Ta không có chút ký ức nào về họ," Lý Cảnh Tập nói tiếp, "Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ họ."
Dù là thân thích chí cốt của mẫu phi cậu bé, nhưng vì chưa từng tiếp xúc nên cũng không có tình cảm sâu đậm. Chỉ là dù sao cũng là thân thích, nên việc giúp đỡ là điều nên làm.
Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội về đến phủ, vừa hay nghe được tin Mạnh Tú Trân đã chết. Nàng đối với chuyện này không hề lấy làm kinh ngạc, với tính khí của Lương quý phi, việc Mạnh Tú Trân có thể sống sót mới là điều kỳ lạ.
Tiêu Hoài trở về trước giờ cơm tối. Đường Thư Nghi nhìn dáng vẻ phong trần bụi bặm của hắn, bèn hỏi: "Hôm nay chàng đã đi đâu?"
Sau khi uống vài ngụm nước, Tiêu Hoài mới đáp: "Ta đi núi Bát Giác."
Đường Thư Nghi hiểu ý, gật đầu: "Vậy mọi chuyện đều ổn cả chứ?"
Tiêu Hoài ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp: "Rất tốt, chỉ còn chờ xem khi nào Lý Thừa Ý ra tay."
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng. Tuy nàng đã biết sớm muộn gì giữa bọn họ và Hoàng đế cũng sẽ có một trận chiến thực sự, nhưng khi nghĩ đến chuyện này, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Dù sao, đến lúc đó rất có khả năng sẽ xảy ra một hồi cung biến.
Tiêu Hoài cảm nhận được sự lo lắng của nàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nói: "Nàng yên tâm, ta đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi. Hơn nữa, đến lúc đó nàng và ba đứa trẻ sẽ rời đi trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Đến lúc đó ba đứa trẻ rời đi, ta sẽ ở lại. Nếu như ta cũng đi, rất dễ bị bại lộ."
Trái tim Tiêu Hoài ấm lại, hắn nắm chặt hơn tay nàng, "Được, đến lúc đó chúng ta lại bàn tiếp."
Hoàng cung.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lương quý phi tự tay cầm lấy bát canh nóng hổi vừa mới nấu đi vào ngự thư phòng. Hoàng đế thấy nàng ta thì liền đặt cây bút đang cầm trên tay xuống, nói: "Trời đã lạnh thế này, để người mang tới là được rồi, sao nàng còn đích thân chạy qua đây làm gì."
Lương quý phi hành lễ với y, sau đó đặt bát canh vào tay Hoàng đế, giọng nói dịu dàng: "Hoàng thượng, ngài uống lúc còn nóng."
"Được." Hoàng đế cầm bát ngọc lên, uống từng thìa nhỏ, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Trên mặt Lương quý phi nở một nụ cười dịu dàng: "Canh hôm nay là phương t.h.u.ố.c do thái y kê đơn, rất tốt cho sức khỏe của ngài."
Hoàng đế uống xong, đặt bát xuống, nói: "Tay nghề nấu canh của quý phi càng ngày càng tinh tế."
Lương quý phi cười vui vẻ: "Là Hoàng đế không chê bai thần thiếp."
Hoàng đế cười lớn, đi đến bên cạnh chiếc ghế gấm ngồi xuống, kéo Lương quý phi ngồi lại bên cạnh, "Nghe nói Mạnh thị lại gây chuyện rồi sao?"
Lương quý phi nặng nề thở dài một hơi: "Đúng vậy, Kiện An quả thật phạm tội, tội đáng chết. Nhưng cả đời của nó đối với Mạnh gia, đối với Mạnh thị không có chỗ nào không tốt. Nhưng Kiện An vừa gặp chuyện, Mạnh thị liền cắt đứt quan hệ với nó."
Nói đến đây, nàng ta lại rưng rưng nước mắt: "Mỗi lần thần thiếp nghĩ đến những chuyện Mạnh thị làm, đều căm hận không thôi. Hôm nay, thần thiếp phái người đến Mạnh phủ tiễn nàng ta lên đường."
"Hoàng thượng," Lương quý phi nhìn Hoàng đế, nước mắt chảy dài trên mặt: "Nữ tử vốn nên chung thuỷ không rời, nhưng Mạnh thị lại làm ra chuyện như vậy, đây là làm cho Kiện An c.h.ế.t không nhắm mắt, cũng là tát vào mặt của thần thiếp!"
Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng ta, "Trẫm hiểu, Mạnh thị kia vốn dĩ đáng chết, ái phi làm không sai."
Lương quý phi dùng khăn tay lau nước mắt, "Tạ ơn Hoàng thượng."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Chuyện của Kiện An, lúc đó trẫm cũng rất bất lực."
"Thân thiếp đều hiểu, thần thiếp không hận Hoàng thượng, chỉ là..." Lương quý phi đỏ mắt nói: "Chỉ là thần thiếp cảm thấy, ân oán giữa Lương gia ta và phủ Định Quốc Công đã theo cái c.h.ế.t của Kiện An và Cảnh Minh mà kết thúc. Không nghĩ tới, Định Quốc Công phu nhân vẫn giữ mãi không buông."
Hoàng đế cau mày: "Định Quốc Công bọn họ lại làm cái gì?"
Lương quý phi lại dùng khăn tay lau khóe mắt, "Nghĩ có lẽ Định Quốc Công phu nhân vẫn luôn phái người theo dõi Mạnh thị, hôm nay chính là Định Quốc Công phu nhân đến báo tin cho Phan nhị phu nhân, mới có những chuyện xảy ra đằng sau."
"Hoàng thượng," Lương quý phi lại rớm nước mắt, "Mạnh thị làm ra loại chuyện đó c.h.ế.t không hết tội, nhưng dù sao nàng ta cũng là vợ cả của Kiện An, nếu chuyện của nàng ta bị bại lộ, khi người khác nghị luận nàng ta cũng sẽ nhắc đến Kiện An! Định Quốc Công phu nhân muốn Kiện An và Cảnh Minh c.h.ế.t không nhắm mắt."