Phủ Tiêu Dao Vương.
Thái phi biết hôm nay Đường Thư Nghi cùng đám trẻ sẽ đến, từ hôm qua đã bắt đầu tất bật chuẩn bị. Nhìn thấy Đường Thư Nghi cùng ba đứa nhỏ, Thái phi cười đến là vui vẻ. Đến sảnh đường, ba huynh muội hành lễ khấu đầu chúc Tết.
Thái phi thấy vậy, đôi mắt có chút ẩm ướt. Bà vội vàng đứng dậy đỡ ba người dậy, rồi sai người mang những món đồ đã chuẩn bị từ sớm, những món mà ba đứa trẻ thích ăn nhất, đặt hết bên cạnh chúng.
Đường Thư Nghi thấy Thái phi như vậy, mỉm cười nói: "Thảo nào vừa nghe nói muốn đến chỗ ngài, bọn chúng đã náo nhiệt đòi theo cùng. Ngài quá tốt với chúng!"
Thái phi cười nói: "Già rồi, nhìn thấy mấy đứa trẻ trong lòng tự nhiên vui vẻ."
"Cháu vừa nghĩ đến ngài là cháu đã vui rồi ạ." Tiêu Ngọc Châu vừa ăn điểm tâm vừa nói.
"Ai nha, bảo bối của ta." Thái phi cười mỉm, kéo con bé vào lòng xoa nắn một hồi. Mọi người đều cùng cười theo.
Trò chuyện thêm một lát, Lý Cảnh Tập dẫn ba huynh muội ra ngoài chơi, để lại Đường Thư Nghi và Thái phi trong sảnh đường hàn huyên tâm sự.
"Hôn sự của Ngọc Thần, khi nào thì định liệu?" Thái phi hỏi.
Đường Thư Nghi: "Thần phụ dự tính đợi nó thi xuân xong xuôi."
Thái phi gật đầu: "Thân phận của Ngọc Thần, cho dù có đậu tiến sĩ cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Không cần quá thúc ép nó."
Đường Thư Nghi bất lực mỉm cười: "Thần phụ không thúc ép nó. Trước đây phụ thân nó không ở nhà, thần phụ còn lo nếu như nó không đậu tiến sĩ thì con đường phía trước sẽ không ổn định. Bây giờ có Quốc Công gia ở phía trước nâng đỡ, nó thi thành thế nào cũng không sao cả."
"Đúng là lý này. Việc trong nhà vẫn cần có nam nhân giúp đỡ." Thái phi nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi cũng coi như là có phúc khí. Ba đứa nhỏ đều hiểu chuyện, hiện giờ... Định Quốc Công cũng đã trở về, phúc khí của ngươi càng thêm kéo dài."
"Ngài nói đúng."
Thái phi thấy Đường Thư Nghi nhắc đến Tiêu Hoài, trên mặt nàng vẫn còn ý cười, liền cảm thấy yên tâm hơn một chút. Chuyện mà bà ấy lo lắng nhất bây giờ chính là Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi có khoảng cách.
Trong sân luyện võ ở tiền viện, Tiêu Ngọc Minh đang so chiêu với Lý Cảnh Tập. Lý Cảnh Tập tất nhiên đ.á.n.h không lại Tiêu Ngọc Minh, không lâu sau liền bị Tiêu Ngọc Minh đá một chân ngã xuống đất.
Tiêu Ngọc Châu lập tức chạy tới đỡ Lý Cảnh Tập dậy, nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Nhị ca, huynh không thể nhẹ một chút sao?"
Tiêu Ngọc Minh: "......"
Hắn lại muốn đá tiểu tử này thêm mấy cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta không sao," Lý Cảnh Tập vội vàng nói: "Nhị ca ca đã rất nhường ta rồi."
Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng, "Coi như người thức thời."
Lúc này Tiêu Ngọc Thần mới đi tới, "Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Hắn kéo Tiêu Ngọc Minh về phía trước, nhỏ giọng nói: "Đệ đây là đang làm gì? Đang là năm mới."
Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng, "Đệ thấy nó có ý đồ xấu với Ngọc Châu."
Trước kia không phát hiện, vừa rồi hắn mới đột nhiên nhận ra, tiểu tử Lý Cảnh Tập này có tâm tư khác với Ngọc Châu nhà họ. Bốn người bọn họ ở cùng nhau, ánh mắt Lý Cảnh Tập thỉnh thoảng nhìn về Ngọc Châu, còn cố gắng đi đến bên người Ngọc Châu nói chuyện. Hắn nhịn được sao?
Tiêu Ngọc Thần quay đầu nhìn hai người đang chụm đầu nói chuyện với nhau, bất giác cau mày. Nhưng hắn vẫn nói: "Chuyện đệ có thể nhìn ra, phụ thân mẫu thân có thể không nhìn ra sao?"
"Phụ mẫu nhìn ra còn dung túng?" Tiêu Ngọc Minh nghiến răng nói.
"Vậy đệ nói xem tại sao phụ thân mẫu thân lại dung túng?" Tiêu Ngọc Thần hỏi.
Tiêu Ngọc Minh siết chặt nắm đ.ấ.m không lên tiếng. Tiêu Ngọc Thần lại nói: "Ngọc Châu sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, Lý Cảnh Tập là do mẫu thân dạy dỗ, nó như thế nào chúng ta đều biết rõ, sau này Ngọc Châu gả cho nó, còn tốt hơn gả cho một người không quen biết."
"Nếu trong tương lai nó ngồi lên vị trí kia thì sao?" Tiêu Ngọc Minh hỏi: "Đến lúc đó chúng ta có thể ngăn nó nạp thiếp không?" Nếu Lý Cảnh Tập chỉ là một Vương gia, nếu cậu bé dám nạp thiếp, bọn họ dáng đ.á.n.h cậu bé. Nạp một người bọn họ đ.á.n.h một trận. Nhưng nếu Lý Cảnh Tập trở thành Hoàng đế, làm sao đánh?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiêu Ngọc Thần cau mày một lúc rồi nói: "Đến lúc đó lại nói."
Huynh đệ hai người bây giờ đều đang suy nghĩ, người mà muội muội gả cho không thể nạp thiếp, phải giống như phụ thân bọn họ. Giờ khắc này bọn họ đều không nghĩ đến chính mình.
Phía sau, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện. Tiêu Ngọc Châu hỏi Lý Cảnh Tập: "Huynh còn đau không?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Không đau, Nhị ca không ra tay mạnh."
Cậu bé biết Tiêu Ngọc Minh cố ý đ.á.n.h mình, nguyên nhân tất nhiên là vì nữ hài tử bên người. Cho nên trận đ.á.n.h này, cậu bé chịu không một lời oán than. Chỉ là cậu bé không biết, bây giờ có nên nói tâm tư của mình với Ngọc Châu không, dù sao Ngọc Châu vẫn còn nhỏ.
Cậu bé quay đầu nhìn gã sai vặt đứng cách bọn họ không xa, gã sai vặt kia vội vàng chạy tới đưa một gói đồ rất tinh xảo. Lý Cảnh Tập mở gói đồ ra, từ bên trong lấy ra một ống tay áo trắng như tuyết, "Tặng muội."
Tiêu Ngọc Châu nhận lấy, sờ vào giác mềm mềm nhẹ nhẹ. Con bé cười nói: "Là lông thỏ sao?"
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta.... Khoảng thời gian trước săn được."
Lúc này, Tiêu Ngọc Châu ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, tựa như là do ống tay áo này toả ra. Con bé đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: "Mùi hải đường."