Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 506



Thái sư ngã xuống đất, m.á.u từ bụng ông ta chảy ra ngoài, không lâu sau toàn bộ ngự thư phòng đều tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Tiêu Khang Thịnh cẩn thận đưa khăn tay cho Hoàng đế. Hoàng đế hai tay run rẩy nhận lấy, chậm rãi lau vết m.á.u b.ắ.n tung tóe trên mặt.

"Hoàng thượng," Giọng nói của Tiêu Hoài lại vang lên, "Bây giờ có phải nên gọi Viên phi tới đối chất một hồi?"

Hoàng đế cầm chặt chiếc khăn trắng nhuốm m.á.u trong tay. Đầu óc y hiện giờ đã thanh minh hơn trước, y biết bây giờ Tiêu Hoài đang cố ý chọc giận y, y nhất định không được để mình bị lừa.

"Không cần." Y nói.

Tiêu Hoài vâng một tiếng, quay đầu nhìn Đoàn Anh Hồng đang bị hai tướng sĩ chế ngự. Nhận được ánh mắt của hắn, hai người đẩy Đoàn Anh Hồng ra. Đoàn Anh Hồng không kịp chuẩn bị mà bị đẩy về phía trước, cũng không đứng vững mà lao về phía Hoàng đế.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tiêu Hoài thấy vậy, nhấc Yển Nguyệt trường đao của hắn lên c.h.é.m tới. Khắc một tiếng, đầu của Đoàn Anh Hồng đã bị c.h.é.m đứt, không nghiêng không lệch mà rơi vào lòng Hoàng đế.

"A......”

Hoàng đế kinh sợ kêu lên một tiếng. Đúng lúc này, y nhìn trường đao của Tiêu Hoài c.h.é.m về phía mình, y lại a lên một tiếng, sau đó ngất đi.

Mà Tiêu Hoài nhặt đầu Đoàn Anh Hồng ra khỏi người Hoàng đế, sau đó nhìn Tiêu Khang Thịnh đang sợ đến mức không nói ra lời kia: "Còn không mau gọi thái y."

"Ồ, ồ, ồ, thái y, thái y......"

Tiêu Khang Thịnh hét lớn ra ngoài cửa. Tiêu Hoài phất phất tay, vài vị tướng sĩ từ bên ngoài đi vào, kéo t.h.i t.h.ể của Thái sư và Đoàn Anh Hồng ra ngoài. Tiêu Khang Thịnh thận trọng nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công, nô tài phái người dọn dẹp chỗ này một chút."

Tiêu Hoài đi đến bên cạnh ghế, ngồi xuống, ừm một tiếng nói: "Phái người gọi Viên phi tới đây."

"Vâng." Tiêu Khang Thịnh lập tức ra lệnh một tiểu thái giám đến hậu cung mời người, sau đó lại phái vài cung nữ và thái giám dọn dẹp vết m.á.u trên mặt đất. Trong lòng hắn biết rất rõ, cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và Tiêu Hoài, cuối cùng Tiêu Hoài thắng.

Lúc này, Lý Cảnh Tập khoan thai tiến đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tiêu Hoài, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra chút sợ hãi hay lo lắng nào khi thấy Hoàng đế ngất xỉu. Tiêu Hoài rất hài lòng với biểu hiện này. Dù Hoàng đế là phụ thân ruột của Lý Cảnh Tập, nhưng mối quan hệ giữa hai người vốn không giống với những bậc phụ tử thông thường, hơn nữa Hoàng đế cũng chưa từng thực sự gánh vác trách nhiệm của một người cha. Trong hoàn cảnh này, nếu Lý Cảnh Tập còn tỏ ra đồng tình hay yếu mềm với Hoàng đế, vậy thì quả thực không xứng đáng làm người kế vị ngai vàng. Một vị quân chủ sáng suốt không thể quá tàn nhẫn, nhưng cũng không thể mềm yếu và nhân từ đến mức hồ đồ.

Không lâu sau, thái y vội vã đến. Nhìn thấy Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập vẫn bình yên ngồi đó, bọn họ cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới chẩn đoán cho Hoàng đế. Sau khi kiểm tra, một vị thái y rút ra cây kim dài, châm vài cái vào cánh tay và mặt của Hoàng đế. Dần dần, Hoàng đế mới tỉnh lại.

Trong cơn mê man, y mơ hồ nhìn thấy Tiêu Dao Vương đang ngồi đó, lòng hoảng hốt. Y muốn cất lời, thì một giọng nói vang lên: "Viên phi nương nương đã đến."

Lúc này, Viên phi bước vào. Hoàng đế nhìn thấy nàng ta thì vô cùng tức giận. Đúng vào lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: "Viên phi, phi nương nương hãy kể lại tư tình giữa người và Thái sư cho Hoàng thượng nghe đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phụt..."

Hoàng đế phun ra một ngụm máu, rồi lại ngất lịm trên ghế. Thái y lại vội vàng châm cứu cho Hoàng đế một lần nữa. Nhưng lần này, cho dù ông ta có cố gắng châm cứu thế nào, Hoàng đế vẫn không thể tỉnh lại.

Vài vị thái y mồ hôi đầm đìa, nhìn nhau không biết phải làm sao. Cuối cùng, một vị thái y tiến lên trước mặt Tiêu Hoài, cung kính nói: "Định Quốc Công, Hoàng thượng vì quá tức giận nên tâm mạch bị tổn thương, nhất thời nửa khắc chưa thể tỉnh lại được."

Tiêu Hoài liếc nhìn Hoàng đế đang gục trên ghế, trầm giọng hỏi: "Mất bao lâu mới tỉnh lại?"

Thái y lắc đầu: "Thần không rõ."

"Đỡ Hoàng thượng lên long sàng, hết sức tập trung trị liệu, cố gắng để Hoàng thượng sớm ngày tỉnh lại," Tiêu Hoài nói. "Đại Càn không thể không có Hoàng thượng."

Thái y liên tục gật đầu, cùng vài tên thái giám cẩn thận di chuyển Hoàng đế đến tẩm điện nằm cạnh ngự thư phòng. Viên phi và Tứ hoàng tử đứng ở một góc, họ biết thời thế đã thay đổi. Cho dù Hoàng đế có tỉnh lại hay không, kết cục của họ cũng sẽ không tốt đẹp gì.

Lúc này, Tiêu Hoài quay đầu liếc nhìn hai người họ, sau đó ra lệnh cho đám tướng sĩ đang đứng bên ngoài: "Lôi bọn họ xuống đi."

Vài tên tướng sĩ lôi Viên phi và Tứ hoàng tử đi. Trong ngự thư phòng giờ đây chỉ còn lại Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập. Tiêu Hoài quay đầu nhìn Lý Cảnh Tập, hỏi: "Chuẩn bị xong cả chưa?"

Lý Cảnh Tập mạnh mẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong."

Tiêu Hoài mỉm cười, thoải mái tựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Toàn bộ hoàng cung đã nằm trong sự khống chế của hắn. Tiếp theo, vẫn còn một trận chiến cam go đang chờ đợi.

Lý Cảnh Tập ngồi đó một lúc lâu, cảm thấy thật buồn chán, bèn đứng dậy đi đến giá sách, tùy tiện lấy một cuốn sách rồi lại lặng lẽ ngồi xuống đọc. Qua một lát, bên ngoài truyền đến một trận náo động. Hắn liếc nhìn Tiêu Hoài dường như đang ngủ say, bèn đứng dậy đi tới cửa ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng hậu cùng vài vị phi tần đang đứng đó.

Một vị binh sĩ thấy hắn đi tới, liền ôm quyền hành lễ, nói: "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương muốn diện kiến Hoàng thượng."

Lời nói của binh sĩ khiến cả hiện trường lặng như tờ. Hoàng hậu, Lương quý phi và vài vị phi tần khác đồng loạt ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng trên bậc thềm. Bọn họ đều có chút hốt hoảng. Đây là ai? Là vị Thất hoàng tử từng bị thất sủng, bị đày đi xa sao? Sao lại khác biệt đến vậy!

Vị thiếu niên đứng thẳng tắp trên bậc cao, dưới ánh đèn mờ ảo chiếu rọi, mặc dù khuôn mặt vẫn bình đạm, nhưng khí chất của một vị đế vương lại tỏa ra mạnh mẽ. Đây còn là vị Hoàng tử sống trong lãnh cung, người mà ai cũng có thể tùy ý chà đạp sao? Mới qua bao lâu chứ!

Lý Cảnh Tập nhìn chúng phi tần từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hoàng thượng còn đang được chẩn đoán và điều trị, các nương nương hãy nán lại chờ đợi một chút."

Hoàng hậu nheo mắt nhìn hắn, hai tay vô thức siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay tạo ra cơn đau nhói, nhưng nàng ta không mảy may cảm nhận được. Nàng vốn cho rằng mình sẽ là kẻ ngư ông đắc lợi trong biến cố cung đình lần này, nào ngờ tình thế lại không hề như dự liệu!

"Đây không phải là nơi Khang thân vương có thể tùy ý làm chủ, phải không?" Hoàng hậu cất giọng dò hỏi.