Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 507



Lý Cảnh Tập liếc nhìn Hoàng hậu, rồi quay sang ra lệnh cho đám binh sĩ đang canh gác bên ngoài: "Lát nữa thái y thông báo các nương nương có thể vào thăm thì mới cho phép họ tiến vào. Rõ chưa?"

"Vâng, thần đã rõ." Binh sĩ cung kính lĩnh mệnh.

Lý Cảnh Tập xoay người trở về ngự thư phòng, không thèm đoái hoài đến Hoàng hậu và đám phi tần kia thêm một cái nhìn nào. Hoàng hậu siết chặt hai tay, nàng ta tuyệt nhiên không ngờ Định Quốc Công lại điều Lý Cảnh Tập ra ngoài để đối phó. Tình thế này khiến mọi chuyện trở nên nan giải hơn hẳn.

"Ha!" Lương quý phi bật cười thành tiếng, rồi tiếp lời: "Chẳng phải lúc trước con gái của Định Quốc Công gặp nạn trong cung, là Khang thân vương đã ra tay cứu giúp sao? Thật là một màn kịch lớn!"

Hoàng hậu mím chặt đôi môi, không đáp lời. Lương quý phi lại cười vài tiếng nữa: "Hoàng hậu nương nương lần này xem ra mất cả chì lẫn chài rồi. Ai mà ngờ được Minh phi sớm qua đời lại là người chiến thắng cuối cùng chứ?"

Hoàng hậu quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương quý phi: "Lương quý phi, Hoàng thượng hiện tại vẫn đang bệnh nặng, nương nương chớ nên gây thêm phiền phức."

"Ha ha ha!" Lương quý phi cười vang: "Nếu Hoàng hậu có bản lĩnh, chi bằng hãy đi đối phó với người nên đối phó, ở đây bày ra bộ dạng uy phong với ta làm gì?"

"Nhi tử của mình bị người hại chết, xem ra ngươi thấy hả hê lắm." Hoàng hậu châm chọc.

Lương quý phi thu lại nụ cười trên gương mặt, "Dù sao bây giờ ta chỉ ngồi xem kịch hay là được rồi."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng đầy mạnh mẽ, Lương quý phi nheo mắt nhìn về phía ngự thư phòng.

Thái y bận rộn một lúc lâu, Hoàng thượng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng, viện thủ thái y tiến đến trước mặt Tiêu Hoài, cung kính hành lễ rồi tấu rằng: "Định Quốc Công, thân thể Hoàng thượng trước đây có tích tụ một vài chứng bệnh, nay lại thêm phần tức giận công tâm, tạm thời không thể nào tỉnh lại được."

Tiêu Hoài khẽ "Ừm" một tiếng: "Vậy đại khái khi nào thì người sẽ tỉnh lại?"

Thái y cau mày: "Hiện tại không cách nào xác định."

"Được rồi, các ngươi hãy túc trực bên cạnh Hoàng thượng đi." Tiêu Hoài phân phó.

"Vâng."

Thái y lại quay về tẩm điện của Hoàng đế. Tiêu Hoài quay đầu, dặn dò tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh: "Cho các nương nương vào thăm Hoàng thượng đi."

Tiểu thái giám lĩnh chỉ, liền bước ra ngoài, hành lễ với đám người Hoàng hậu: "Các vị nương nương bây giờ có thể vào gặp Hoàng thượng rồi."

Hoàng hậu vội vàng tiến về phía tẩm điện, lúc này nàng ta càng thêm hy vọng Hoàng đế có thể tỉnh lại. Tình hình hiện tại, nếu Hoàng đế tỉnh lại sẽ có lợi cho nàng ta hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lương quý phi cùng các nương nương khác cũng theo sát phía sau, cùng tiến vào tẩm điện. Viện thủ thái y thấy họ đến, vội vàng hành lễ, bẩm báo: "Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng."

Hoàng hậu gật gật đầu, bước tới bên giường. Nàng ta nhìn thấy Hoàng đế nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng có chút tím tái, trông như người đã chết. Nàng ta cẩn thận đặt tay dưới mũi Hoàng đế, cảm nhận được luồng khí thở nhẹ nhàng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không có chuyện gì là tốt rồi.

Nàng ta dùng khăn tay lau khóe mắt, hồi thần lại rồi nhẹ giọng hỏi thái y: "Hoàng thượng tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Thái y cung kính đáp: "Gần đây thân thể của Hoàng thượng không được khỏe, hôm nay lại thêm phần tức giận công tâm... không biết khi nào mới có thể tỉnh dậy."

Hoàng hậu thấy Hoàng thượng thân thể không khỏe, ánh mắt ẩm ướt, cất giọng đầy dịu dàng: "Bổn cung ở lại đây hầu hạ Hoàng thượng."

Thái y thấy vậy, nào dám nói thêm lời nào, chỉ đành lui về phía sau vài bước, chìm vào trầm mặc. Hoàng hậu quay đầu lại, ôn tồn nói với chúng phi tần: "Thái y đã bảo Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, các vị nương nương lui về trước đi. Hôm nay, bổn cung xin được ở lại chăm sóc Người."

Lương quý phi và các phi tần khác, vốn dĩ không có con cái được lập làm Thái tử, nên sự sống còn của Hoàng đế kỳ thực không ảnh hưởng quá lớn đến lợi ích của họ. Hơn nữa, ngày thường ai nấy đều an phận thủ thường trong viện của mình, triều Đại Càn cũng không có lệ sống đệm theo người chết, nên các nàng không cần lo sợ bị kéo đi chôn cùng Hoàng đế.

Lương quý phi đứng trước long sàng, nhìn Hoàng đế đang say ngủ một lúc rồi mới xoay người rời đi. Các phi tần khác cũng nối gót theo sau.

Trong tẩm điện chỉ còn lại Hoàng hậu. Nàng ngồi bên giường bệnh của Hoàng đế một lát, sau đó đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ghé sát tai một cung nữ thân tín thì thầm vài câu.

Nghe xong, cung nữ kia trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ, nhưng nàng ta vẫn nặng nề gật đầu, rồi cố nén cảm xúc, bước chân bình tĩnh rời khỏi tẩm điện.

Trong Ngự thư phòng, Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập đã ngồi đợi suốt một thời gian dài, cả hai đều cảm thấy có chút mệt mỏi. Họ đứng dậy đi tới đi lui vài vòng rồi lại ngồi xuống tiếp tục bàn cờ. Đêm nay, bọn họ quyết định không ngủ.

Sau khi kết thúc hai ván cờ, hai người dựa vào ghế gấm, bắt đầu trò chuyện. Tiêu Hoài nhìn Lý Cảnh Tập, cất giọng hỏi: "Ngươi nói xem, lòng người rộng lớn đến nhường nào?"

Lý Cảnh Tập trầm ngâm một lát rồi đáp: "Con người khác nhau thì tấm lòng cũng khác nhau. Bách tính bình thường chỉ cần lo cho gia đình ba bữa cơm, phụng dưỡng cha mẹ, nuôi dạy con cái là đủ. Đại quan đảm nhiệm chức vụ trong triều, tấm lòng không chỉ lo cho gia đình mà còn phải gánh vác trách nhiệm quốc gia."

Nói đến đây, hắn dừng lại, rồi nói tiếp: "Là bậc đế vương, cần phải có lòng yêu thiên hạ, lòng vì bách tính."

Tiêu Hoài nghe xong, khẽ "Ừm" một tiếng, rồi nói: "Ta không hỏi về chuyện đó."

Lý Cảnh Tập cau mày, hỏi: "Vậy ngài muốn ám chỉ điều gì?"

Tiêu Hoài nhìn hắn, mỉm cười đáp: "Trong lòng ta, chỉ có thể chứa đựng một mình phu nhân của ta."