Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 509



Túc thân vương nhìn chằm chằm Lý Cảnh Tập, ông ta có thế nào cũng không thể nghĩ tới, đứa hài tử nhút nhát năm đó lại có thể trưởng thành với dáng vẻ như bây giờ. Thấy hắn nói chuyện với mình, không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, trong lòng ông ta dâng lên một loại cảm giác khó tả.

Đều nhìn lầm cả rồi!

Lại nhìn Tiêu Hoài ở bên cạnh, Túc thân vương cau mày. Chẳng lẽ không phải ai nấy đều nhìn lầm, người có đôi mắt sáng suốt chẳng phải đang ở đây sao?

Ông ta ngồi xuống ghế, nhìn Tiêu Hoài rồi hỏi: "Định Quốc Công mang theo nhiều binh mã như vậy, tiến vào Hoàng cung, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Tiêu Hoài cũng ngồi xuống, đáp: "Túc thân vương, dù ngài tuổi cao cũng không thể tùy tiện bịa đặt như vậy. Ai nói ta chiếm đóng Hoàng cung?"

"Toàn bộ cấm quân đều bị ngươi thay thế bằng người của ngươi, chẳng lẽ đây không phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao?" Túc thân vương tức giận chất vấn.

Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ông ta: "Tứ hoàng tử thông đồng với Đoàn Anh Hồng ép vua thoái vị, ta suất quân đến cứu giá, sao đến miệng Vương gia lại biến thành chiếm đóng Hoàng cung?"

"Giờ tặc tử đã bị bắt rồi, ngài nên rút quân đi thôi!" Túc thân vương nói.

Tiêu Hoài: "Sống c.h.ế.t của Hoàng thượng còn chưa định đoạt, ai biết được tên tặc tử kia có trỗi dậy hay không."

Túc thân vương tức giận chỉ vào Tiêu Hoài: "Chẳng phải Tứ hoàng tử đã bị ngươi bắt giữ rồi sao?"

Tiêu Hoài mỉm cười, vẻ mặt thoáng nét tiêu điều: "Tứ hoàng tử đã bị bắt đi, nhưng không thể loại trừ khả năng có kẻ thừa nước đục thả câu, hoặc là còn có một âm mưu lớn hơn. Giống như Túc thân vương hôm nay đã đến đây từ sớm, là vì chuyện gì?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Túc thân vương đứng phắt dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Hoài: "Ngươi ngậm m.á.u phun người!"

"Túc thân lão vương gia," lúc này Tiêu Ngọc Minh mới lên tiếng, "Ngài biết hậu quả khi chỉ tay vào chủ soái của quân đội sẽ thế nào không?"

Nói rồi, hắn rút đao, c.h.é.m về phía bàn tay già nua của Túc thân vương.

"A....”

Túc thân vương sợ đến mức ngã phịch xuống đất, cúi đầu nhìn, thấy tay mình vẫn còn nguyên vẹn, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời toàn thân lạnh toát mồ hôi.

"Nơi này không phải là doanh trại quân đội, về sau đừng làm vậy nữa."

Tiêu Hoài trách mắng Tiêu Ngọc Minh, sau đó đi đến bên Túc thân vương, cúi xuống đỡ ông ta dậy: "Người không biết thì không có tội, Vương gia không hiểu quy tắc quân đội, bổn soái cũng không để bụng."

Túc thân vương chỉ cảm thấy như có một ngụm m.á.u chặn ngang cổ họng, muốn phun ra cũng không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Hoài đỡ Túc thân vương ngồi xuống, đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Thân thể Hoàng thượng không khỏe, bảo vệ sự an nguy của Hoàng thượng là trách nhiệm của bổn soái. Hơn nữa, bổn soái không hề ngăn cản bất kỳ ai đến thăm viếng hay cứu chữa cho Hoàng thượng. Bổn soái mong Hoàng thượng sớm ngày tỉnh lại hơn bất kỳ ai khác."

Túc thân vương hiển nhiên không tin lời của hắn, nhưng vào lúc này, ông ta cũng không dám buông lời không hay. Gật đầu, ông ta vịn ghế đứng dậy: "Bổn vương muốn vào thăm Hoàng thượng, có được không?"

"Đương nhiên," Tiêu Hoài đáp, "Bổn soái không phải thái y, cũng không phải thân thích của Hoàng thượng, ai muốn hầu hạ Hoàng thượng, ai muốn trị liệu ra sao, bổn soái đều không quan tâm."

Túc thân vương ừm một tiếng, chống nạng, run rẩy bước ra khỏi ngự thư phòng, sau đó được người đỡ vào tẩm điện của Hoàng đế.

Thái y đang bắt mạch cho Hoàng đế, Hoàng hậu đứng bên cạnh đầy lo lắng. Nhìn thấy Túc thân vương, Hoàng hậu hành lễ: "Hoàng thúc, người đến rồi."

Túc thân vương gật đầu: "Hoàng thượng bây giờ ra sao rồi?"

"Từ ngày hôm qua sau khi hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại," Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, "Đất nước không thể một ngày không có vua, Hoàng thượng lại thành ra thế này, Hoàng thúc, người xem chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Túc thân vương ngồi xuống, cau mày không nói. Nếu không phải vì một đao kia của Tiêu Ngọc Minh, có lẽ ông ta sẽ nói ra ý kiến của mình, nhưng bây giờ, ông ta không dám tuỳ tiện nói chuyện.

Hoàng hậu thấy vậy có chút gấp gáp, Túc thân vương là trưởng bối có thân phận tuổi tác lớn nhất tông thất, có vài lời phải từ chính miệng ông ta nói ra.

Đi đến ngồi xuống đối diện Túc thân vương, Hoàng hậu lại nói: "Hoàng thúc, chuyện Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh nhất định phải giấu kín, triều sớm ngày mai cần có người chủ trì đại cục! Ngài có bối phận cao nhất, đến lúc đó ngài phải đứng ra nói chuyện!"

"Cái này..." Túc thân vương do dự một lát rồi nói: "Hoàng hậu ngươi nói nên làm thế nào?"

Hoàng hậu nặng nề thở dài một tiếng: "Bây giờ cũng chỉ có thể để Tam hoàng tử đứng ra chủ trì đại cục."

"Đúng là đạo lý này, nhưng mà..."

Ông ta liếc mắt nhìn về phía ngự thư phòng, hạ thấp giọng nói: "Định Quốc Công có đồng ý không? Hắn dẫn Tiểu Thất bên người, ý tứ không cần nói cũng quá rõ ràng."

Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, "Nhưng Tiểu Thất đã quá kế cho người khác, bây giờ hắn không phải nhi tử của Hoàng thượng, danh không chính ngôn không thuận!"

"Chúng ta cho là như vậy, nhưng...", Túc thân vương nghiêng người đến gần Hoàng hậu nói: "Bây giờ toàn bộ thành Thượng Kinh đều nằm dưới sự khống chế của Tiêu Hoài."

Hoàng hậu hạ mắt xuống nghiến răng trầm mặc, nàng ta hiểu, bây giờ nắm đ.ấ.m ai mạnh thì phải nghe theo người đó.

Qua một lúc sau, Túc thân vương lại nói: "Mọi chuyện đều không rời khỏi một chữ lợi. Thứ Tiểu Thất có thể cho Tiêu Hoài, Tam hoàng tử không cho được sao?"

Hoàng hậu cau mày trầm tư, một lúc sau mới nói: "Ta thấy ý tứ của Tiêu Hoài là muốn gả nữ nhi của hắn cho Tiểu Thất. Nếu như thành công, vậy nữ nhi của hắn chính là Hoàng hậu. Nhưng mà, Tam hoàng tử đã cưới vợ, cho dù bây giờ hắn hưu chính thê, Tiêu Hoài cũng không nhất định sẽ đồng ý. Tam hoàng tử lớn hơn nữ nhi của hắn quá nhiều."