"Lương quý phi, ngươi ở đây làm ồn ào cái gì?" Hoàng hậu đi từ tẩm điện ra, nhìn Lương quý phi nói: "Bây giờ là khi nào rồi, không biết an phận một chút. Ngày thường ngươi toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến Hoàng thượng, bây giờ Hoàng thượng bệnh nặng, đây là dáng vẻ ngươi nên có sao?"
Lương quý phi trực tiếp giận đến mức muốn bật cười, chẳng lẽ nàng ta không biết cung nữ kia là do Hoàng hậu phái tới sao? Tất nhiên nàng ta biết, nhưng nàng ta không trút giận lên Hoàng hậu, Hoàng hậu bây giờ lại công kích ngược lại nàng ta, đúng là nực cười!
"Hoàng hậu nương nương, cung nữ kia là người của ai?" Lương quý phi hỏi.
Hoàng hậu: "Bổn cung làm sao biết?"
"Ha! Ngươi không biết sao, vậy được, toàn bộ hậu cung đều quy về Hoàng hậu ngươi quản lý, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng hậu nương nương hãy điều tra đi. Bổn cung hôm nay muốn một câu trả lời minh bạch."
Trong lòng Lương quý phi mắng Hoàng hậu là đồ ngốc, chẳng lẽ bây giờ bọn họ nên đồng lòng đối phó với Định Quốc Công sao? Nàng ta thì hay rồi, ở đây làm người tốt. Vậy thì ai cũng đừng mong vui vẻ.
"Người đâu!" Lúc này Hoàng hậu hét lớn một tiếng, chỉ vào Lương quý phi nói: "Kéo nàng ta ra cho bổn cung, Hoàng đế cần tĩnh dưỡng, không thể bị người quấy rầy."
Lời vừa dứt, cung nữ và tiểu thái giám trong cung Hoàng hậu lập tức tiến đến muốn kéo Lương quý phi. Nhưng Lương quý phi cũng mang theo người, làm sao để mặc Hoàng hậu muốn làm gì thì làm? Người của nàng ta cũng vội vàng tiến lên ngăn cản, ngươi đến ta đi, hai bên liền đ.á.n.h nhau.
Tiêu Khang Thịnh đứng trước giường bệnh của Hoàng đế, cúi đầu, hắn xấu hổ thay Hoàng đế.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà rồi nói: "Đây là nhược điểm của việc có quá nhiều nữ nhân."
Lý Cảnh Tập vội vàng gật đầu: "Ta hiểu."
"Dùng hậu cung để cân bằng triều đình, là hành vi bất tài nhất." Tiêu Hoài lại nói.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lý Cảnh Tập siết chặt nắm đấm, "Ta hiểu."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, tiếp tục chậm rãi uống trà. Ai cũng không nói Hoàng đế phải có tam cung lục viện, nếu như Hoàng đế muốn hậu cung chỉ có mình Hoàng hậu, vẫn có thể làm được. Đương nhiên, nương gia của Hoàng hậu cũng phải mạnh mẽ một chút.
Bên ngoài, người của Hoàng hậu và người của Lương quý phi đang triền đấu không buông, cuối cùng vẫn là Tiêu Khang Thịnh đi ra, hắn khom người nói: "Hai vị nương nương dừng tay thôi, đã đến nước này rồi, mỗi người nhường một bước, nhân nhượng cho xong chuyện đi."
Lương quý phi và Hoàng hậu đều nhìn đối phương bằng ánh mắt bốc lửa, cuối cùng Lương quý phi xoay người rời đi, cung nữ và thái giám đi cùng nàng ta cũng vội vàng đi theo. Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng nàng ta, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng khiến nữ nhân này chết.
Hoàng hậu cũng không vui vẻ gì, xoay người trở về tẩm điện. Tiêu Khang Thịnh lắc đầu thở dài, hiện tại không nghĩ cách tự bảo vệ mình, lại còn đấu đá nội bộ, đúng là muốn c.h.ế.t sớm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế cục tạm thời yên tĩnh lại, Tiêu Hoài dựa vào ghế gấm, nhắm mắt dưỡng thần. Nghĩ tới cảnh nhà cửa ấm áp, nếu là thường ngày, giờ này hắn đang nằm ân ái cùng phu nhân rồi.
Lý Cảnh Tập liếc mắt nhìn Tiêu Hoài, không dám quấy rầy, cũng nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế gấm còn lại, nhắm mắt lại. Tất nhiên là không thể ngủ được, tâm trí hắn đang quay cuồng suy nghĩ làm thế nào để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Ngọc Châu.
Xem ý tứ của Tiêu Hoài bây giờ, nếu hắn đồng ý sau này chỉ có một mình Ngọc Châu, Tiêu Hoài có lẽ sẽ chấp nhận chuyện giữa hắn và Ngọc Châu. Nhưng lỡ như thì sao, mọi chuyện chỉ sợ là “nếu như”!
Hắn cần phải cho Ngọc Châu biết tâm tư của mình, đề phòng nếu như Định Quốc Công bất mãn với hắn, Ngọc Châu có thể nói đỡ thay hắn. Quan trọng nhất vẫn là sư phụ, Định Quốc Công rất nghe lời sư phụ, nếu sư phụ đồng ý hắn ở cùng Ngọc Châu, Định Quốc Công chắc chắn sẽ không phản đối.
Cả đêm hắn đều suy nghĩ làm sao để Tiêu Ngọc Châu và Đường Thục Nghi yêu quý mình.
Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài cổng thành Thượng Kinh đã vang lên tiếng vó ngựa rầm rập. Một lượng lớn binh mã kéo đến. Những người lính đứng trên thành ước chừng có ít nhất cũng một vạn người. Mà người dẫn đầu đám binh mã này, không ai khác, chính là Tiêu Ngọc Minh.
Lúc này, tướng lĩnh giữ cổng thành đã là người của Tiêu Hoài. Thấy Tiêu Ngọc Minh mang theo binh mã đi tới, mặc dù trong lòng vẫn nghi ngờ tại sao lại có nhiều binh mã như vậy, nhưng hắn vẫn cho người mở cổng thành nghênh đón.
Sau khi tiến vào thành, Tiêu Ngọc Minh để lại một nghìn người cho vị tướng lĩnh canh giữ cổng thành, tăng cường lực lượng phòng thủ. Sau đó, hắn phân bổ ba nghìn người đi canh gác ba cổng thành còn lại. Số binh mã còn lại, hắn trực tiếp dẫn thẳng vào Hoàng cung.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần cũng đi theo trở về, hai người này về phủ nghỉ ngơi trước.
Tiêu Ngọc Minh đến Hoàng cung, giao binh mã cho tướng lĩnh thủ vệ Hoàng cung, rồi một mình đi đến Ngự thư phòng. Đứng trong Ngự thư phòng, hắn nhớ tới hình ảnh Hoàng đế đã từng ở đây, người từng muốn xử hắn vào tội chết.
"Nhị ca, Ngọc Châu đã trở lại rồi đúng không? Nàng ấy có bình an không?" Lý Cảnh Tập nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh liền gấp gáp hỏi.
Tiêu Ngọc Minh trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn khẽ ừm một tiếng. Lý Cảnh Tập cũng không để ý, hắn chỉ cần biết Ngọc Châu bình an là được rồi.
Lúc này, bên ngoài có một trận náo động, sau đó Túc thân vương chống nạng bước vào. Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập đều cung kính đứng dậy hành lễ với ông ta. Túc thân vương thấy Tiêu Hoài hành lễ với mình, nhất thời không đoán ra được tâm tư của hắn.
Ông ta cho rằng, Tiêu Hoài sau khi chiếm lĩnh Hoàng cung sẽ tự mình xưng đế, nhưng không ngờ tới hắn lại hành lễ chào mình. Lại nhìn Lý Cảnh Tập đứng bên người Tiêu Hoài, ông ta có chút nghi ngờ hỏi: "Ngươi là Tiểu Thất?"
"Túc thân vương," Lý Cảnh Tập cung kính đáp: "Ta đã quá kế cho Tiêu Dao Vương, bây giờ đã là nhi tử của Tiêu Dao Vương."
Ánh mắt của Túc thân vương đảo qua đảo lại giữa Lý Cảnh Tập và Tiêu Hoài một hồi lâu, rồi nói: "Quốc gia có quốc pháp. Nếu như ngươi đã quá kế cho người khác, vậy thì không có khả năng."
Lý Cảnh Tập nhìn Túc thân vương, mỉm cười nói: "Cảnh Tập không biết Vương gia đang nói cái gì. Hoàng thượng vẫn còn tại vị."