Lúc này, Đường Thư Nghi đang ở trong cung điện của Hoàng hậu để nói chuyện. Thái độ của Hoàng hậu lúc này thật sự rất nhẹ nhàng.
"Trẫm nghĩ mãi cũng không thể ngờ được, mẫu tử Viên phi lại có thể làm ra chuyện bức vua thoái vị, hơn nữa Viên phi và Thái Sư còn..."
Hoàng hậu lộ vẻ mất hết cả thể diện, sau đó nói: "Rất cảm ơn Định Quốc Công, nếu không đúng là đã để cho bọn họ đắc ý rồi. Định Quốc Công chính là đệ nhất công thần của Đại Càn chúng ta."
Đường Thư Nghi vừa nghe đã hiểu ý của Hoàng hậu, chẳng qua chỉ là muốn kéo Tiêu Hoài về phe mình mà thôi. Đúng là vậy, hiện tại trên danh nghĩa, người còn lại là nhi tử của Hoàng đế cũng chỉ còn Tam hoàng tử. Nếu có Tiêu Hoài ủng hộ, Tam hoàng tử nói không chừng có thể lập tức kế vị.
Về phần Hoàng đế, muốn để y qua đời lúc này chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
"Thân là thần tử của Đại Càn, đây đều là việc Quốc Công gia nhà thần phụ nên làm." Nàng nói: "Quốc Công gia thường nói, Đại Càn tốt thì chàng ấy tốt, Đại Càn không tốt thì chàng ấy cũng không tốt."
Hoàng hậu vẻ mặt cảm động: "Định Quốc Công vì Đại Càn chúng ta mà lập không ít chiến công hiển hách, bách tính Đại Càn đều ghi nhớ công lao của hắn."
Đường Thư Nghi trịnh trọng gật đầu. Hoàng hậu âm thầm bĩu môi trong lòng, phu thê Định Quốc quả thật là da mặt dày.
"Ai!" Hoàng hậu thở dài một hơi nặng nề: "Hoàng thượng bệnh nặng liệt giường, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, chỉ khổ cho Định Quốc Công rồi."
Đường Thư Nghi: "Là thần tử, đây là chuyện chàng ấy nên làm."
"Lúc phu nhân đến, cũng dẫn lệnh ái theo cùng đúng không?" Hoàng hậu hỏi.
"Vốn dĩ muốn dẫn con bé đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nhưng lúc trước xảy ra chuyện kia, Quốc Công gia vẫn luôn giữ nó theo bên người không chịu buông tha." Đường Thư Nghi nói.
Hoàng hậu không để tâm, tùy ý khoát tay: "Sớm đã nghe nói, Định Quốc Công coi nữ nhi như bảo bối trong tay."
Đường Thư Nghi mỉm cười. Ngón tay của Hoàng hậu khẽ siết chặt vào nhau, nói: "Hôm nay ta gọi phu nhân đến đây là muốn nói vài lời thân mật với phu nhân."
"Người nói đi." Đường Thư Nghi nói.
"Tình hình của Hoàng thượng hiện giờ cần phải có người đứng ra chủ trì triều chính. Tam hoàng tử là danh chính ngôn thuận nhất, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, có vài chuyện cần có người nâng đỡ. Định Quốc Công mưu trí hơn người, lại vì Đại Càn mà lập nên chiến công hiển hách, địa vị siêu nhiên. Để Định Quốc Công nâng đỡ Tam hoàng tử, là thích hợp nhất."
Đường Thư Nghi cầm chén trà lên uống, dáng vẻ như đang lắng nghe.
Hoàng hậu nói tiếp: "Tam hoàng tử phi mấy năm nay thân thể vẫn luôn không khỏe, sợ là không có cách nào xứng chức hiền thê. Bản cung trước nay vô cùng yêu thích tiểu nha đầu nhà ngươi, thông minh lanh lợi, ngươi lại dạy dỗ con bé tốt như vậy, về sau nhất định sẽ không tầm thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt Đường Thư Nghi dần trở nên lạnh lẽo. Hoàng hậu thấy vậy thì cau mày, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Định Quốc Công phu nhân, ta nói thẳng với ngươi. Nếu Định Quốc Công đồng ý ủng hộ Tam hoàng tử, ta sẽ gả nữ nhi của ngươi làm chính phi, sau này con bé sẽ là Hoàng hậu. Ngươi thấy thế nào?"
Với tình thế hiện tại, nếu Tiêu Hoài không đồng ý ủng hộ Tam hoàng tử, tất nhiên sẽ trở thành kẻ địch. Vì vậy, Hoàng hậu trực tiếp đưa ra lời đề nghị đó.
"Hoàng hậu nương nương đã từng nghe câu nói 'cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga' chưa? Đó chính là si tâm vọng tưởng!" Đường Thư Nghi nhìn thẳng vào Hoàng hậu.
"Ngươi to gan!" Hoàng hậu không ngờ Đường Thư Nghi lại xấc xược đến vậy. Giờ đây, ngay cả Định Quốc Công cũng phải hành lễ với nàng ta.
Nhưng Đường Thư Nghi nào có sợ, "Ta to gan, Hoàng hậu nương nương có thể làm gì ta?"
Hoàng hậu: "........"
Nàng ta không thể làm gì, cũng không dám làm gì, bởi vì toàn bộ Hoàng cung đều nằm trong sự khống chế của Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi lạnh lùng nhìn Hoàng hậu một lát rồi quay người rời đi. Nếu Hoàng hậu không đưa ra yêu cầu ghê tởm đó, Đường Thư Nghi sẽ nói chuyện khách khí vì thân phận của nàng ta.
Nhưng vì đã cho thể diện mà không cần, nàng cũng không cần phải khách khí nữa.
Đường Thư Nghi quay người rời đi, không cáo từ, không hành lễ, ngẩng đầu sải bước. Bóng lưng kia không hề giống khí chất của một người bình thường.
Hoàng hậu sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt, móng tay sắc bén đ.â.m vào da thịt nhưng nàng ta lại như không hề cảm thấy đau đớn.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đã làm Hoàng hậu nhiều năm, ngoại trừ Hoàng đế, chưa từng có ai dám hỗn xược như vậy trước mặt nàng ta. Nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn Đường Thư Nghi rời đi, không thể làm gì.
"Ầm!" Chén trà bị đá mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Đường Thư Nghi đi tới cửa, bước chân khẽ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục sải bước rời đi. Khóe môi nàng nở một nụ cười chế giễu. Hoàng hậu vẫn chưa nhìn rõ cục diện hiện tại! Hoặc là nói, nàng ta vẫn chưa hiểu rõ thứ mà mình và Tiêu Hoài mong muốn là gì.
Thứ mà bọn họ muốn chưa bao giờ là quyền lực tối cao. Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ đang tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu không phải Hoàng đế từng bước ép sát, nếu Tiêu Dao Vương không bị Hoàng đế hại chết, hai người bọn họ cũng lười hao tâm tổn trí tranh đấu với họ. Có tiền có quyền, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp chẳng phải rất tốt sao?
Trở lại Ngự Thư Phòng, Tiêu Hoài đang đứng ở cửa đợi nàng. Thấy nàng trở về, hắn liền tiến lên đón hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
Đường Thư Nghi mỉm cười với hắn: "Ta là người sẽ để mình chịu thiệt sao?"
Tiêu Hoài cũng mỉm cười, kéo nàng vào Ngự Thư Phòng, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế gấm. Tiêu Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, "Nàng và Ngọc Châu về trước đi, ta sẽ về sau một chút."