"Người còn chưa tỉnh, chàng rời đi có được không?" Đường Thư Nghi hỏi.
"Y tỉnh hay giả vờ không tỉnh, bây giờ đều không quá quan trọng." Tiêu Hoài nói: "Hoàng hậu và đám Tam hoàng tử không làm được trò trống gì."
Đường Thư Nghi gật đầu. Toàn bộ thành Thượng Kinh đều do hắn khống chế, trừ phi bây giờ có người chiếm được thành Thượng Kinh, nếu không thật sự không làm gì được hắn. Nhưng mà, toàn bộ Đại Càn có ai đủ năng lực và muốn ra tay không? Không có.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu về phủ. Tiêu Hoài đứng dậy đi vào tẩm điện của Hoàng đế. Vài vị thái y nhìn thấy hắn thì vội vàng hành lễ.
Tiêu Hoài vẫy tay với đám thái y, sai bọn họ lui ra ngoài. Hắn đi đến bên giường Hoàng đế, liếc nhìn Tiêu Khang Thịnh đang đứng hầu hạ bên cạnh, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi cũng ra ngoài đi."
Tiêu Khang Thịnh nhìn Hoàng đế đang mê man trên giường, lại nhìn Tiêu Hoài, cuối cùng c.ắ.n răng rời khỏi tẩm điện.
Tiêu Hoài đứng bên mép giường, nhìn Hoàng đế hồi lâu, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, lên tiếng: "Ta không quan tâm ngươi là thật sự hôn mê, hay là đang giả vờ, nhưng tốt nhất ngươi nên sớm tỉnh lại. Có vài chuyện, dù có trốn tránh thế nào cũng không được, ngươi nhất định phải đối mặt."
Hoàng đế trên giường vẫn không có động tĩnh gì. Tiêu Hoài cười nhạt, tiếp lời: "Với ngươi, ta không còn nhiều kiên nhẫn nữa. Tỉnh sớm hay tỉnh muộn đều tốt, ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ."
Nói rồi, hắn đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Trong tẩm điện, Hoàng đế nằm trên giường, lông mi khẽ động đậy. Y không ngờ Tiêu Hoài lại nhìn thấu mình. Lúc trước, y quả thật đã hôn mê, nhưng không lâu sau đã tỉnh lại. Tuy nhiên, y không biết nên xử lý tình thế hiện tại như thế nào. Nếu lập Lý Cảnh Tập làm thái tử, chẳng phải là đang làm lợi cho người khác sao? Nhưng Lý Cảnh Tập đã không còn là cốt nhục của y nữa, hơn nữa, y biết rõ Lý Cảnh Tập đứng về phía Tiêu Hoài. Nếu sau này Lý Cảnh Tập lên ngôi Hoàng đế, hắn sẽ làm gì? Liệu có tìm cách phế truất y hay không? Chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Đến lúc đó, họ có thể viện cớ liệt kê hàng loạt tội danh của y, rồi phế bỏ tước vị, để y trở thành một vị Hoàng đế bị phế truất sau khi c.h.ế.t. Hoặc tệ hơn, họ có thể nhân lúc y còn sống mà phế truất. Đến lúc đó, y nên làm gì?
Y chưa bao giờ hối hận nhiều như bây giờ. Y hối hận vì lúc trước đã muốn g.i.ế.t Tiêu Hoài, hối hận vì đã g.i.ế.c Tiêu Dao Vương. Nếu Tiêu Dao Vương còn sống, với trí tuệ của hắn, nhất định có thể nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng bây giờ nên làm thế nào? Tiêu Hoài đã nắm giữ toàn bộ Hoàng cung, khống chế cả Thượng Kinh, y làm sao có thể thay đổi cục diện hiện tại?
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Khang Thịnh trở lại, y cố gắng động đậy ngón tay. Tiêu Khang Thịnh giật mình, lập tức tiến đến bên giường, khẽ kêu lên: "Hoàng thượng?"
Hoàng đế từ từ mở mắt. Tiêu Khang Thịnh vui mừng đến rơi nước mắt, "Hoàng thượng, ngài dọa c.h.ế.t lão nô rồi."
Hoàng đế vẫy tay ra hiệu. Tiêu Khang Thịnh lập tức cúi người đến gần, chỉ nghe y nói: "Triều sớm ngày mai, ngươi tìm cách liên lạc với Hướng Thiên Hà. Nói với hắn, nếu có thể g.i.ế.t được Tiêu Hoài, trẫm sẽ phong cho hắn làm Vương."
Tiêu Khang Thịnh nghe vậy, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử: "Hoàng thượng, Hướng đại tướng quân và Định Quốc Công có giao tình."
"Trẫm biết," Hoàng đế chậm rãi đáp: "Có giao tình mới tốt, Hướng Thiên Hà càng dễ dàng ra tay."
Tiêu Khang Thịnh vẫn lộ vẻ do dự. Hoàng đế nhìn hắn, giọng nói có phần trách móc: "Làm sao? Đến ngươi cũng muốn phản bội trẫm sao?"
"Không, không ạ!" Tiêu Khang Thịnh vội vàng phủ nhận: "Ai dám phản bội Hoàng thượng chứ, chỉ có lão nô là không bao giờ."
Hoàng đế nhắm mắt lại, khẽ "Ừm" một tiếng, tiếp tục giả vờ hôn mê. Tiêu Khang Thịnh cúi đầu đứng hầu hạ bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù đã đi theo Hoàng đế mấy chục năm, nhưng hắn vẫn không thể nào hiểu được suy nghĩ của Hoàng đế. Thất hoàng tử hiện tại rõ ràng tài giỏi hơn Tam hoàng tử, cũng giỏi giang hơn nhi tử của Tam hoàng tử. Vậy tại sao Hoàng đế không thể truyền ngôi cho Thất hoàng tử? Mặc dù Thất hoàng tử là nhi tử của Tiêu Dao Vương, nhưng vẫn mang huyết mạch hoàng gia! Thà truyền ngôi cho Thất hoàng tử tài giỏi, còn hơn là truyền cho Tam hoàng tử hèn nhát hoặc nhi tử của hắn ta.
Aiz!
Tiêu Khang Thịnh nặng nề thở dài trong lòng.
Bên này, Tiêu Hoài trở lại ngự thư phòng, giao phó vài việc cho Lý Cảnh Tập rồi rời khỏi Hoàng cung. Về phần màn giãy giụa cuối cùng của Hoàng đế, mặc dù hắn không biết Hoàng đế sẽ làm gì, nhưng cũng đại khái đoán được.
Hoàng đế, Hoàng hậu, hai người họ không giãy giụa mới là lạ.
Rời khỏi Hoàng cung, hắn không lập tức về phủ mà cưỡi ngựa đến phủ Đường Quốc Công, mãi đến khi trời tối mới trở về. Hắn trực tiếp đi tới Thế An Uyển, Đường Thư Nghi đang dựa vào ghế gấm trong tẩm thất đọc sách. Nghe tiếng hắn trở về, nàng đặt sách xuống đi ra ngoài đón.
Tiêu Hoài ôm lấy vai nàng trở lại tẩm thất, Đường Thư Nghi lấy tẩm y từ trong tủ ra, hỏi: "Cảnh Tập còn ở trong cung sao?"
Tiêu Hoài vừa nói vừa cởi y phục: "Đúng vậy, nó đối mặt với mọi chuyện sớm như vậy, mới có thể sớm trưởng thành."
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới, thông qua thao túng Lý Cảnh Tập để kiểm soát triều chính.
"Ta chỉ là thấy nó vẫn còn quá non nớt." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài nhận lấy tẩm y từ tay nàng mặc lên người, "Cho dù là hiện đại hay cổ đại, hài tử tầng lớp thượng lưu đều phải đối mặt với hiện thực từ rất sớm. Trong lịch sử cũng có rất nhiều vị Hoàng đế mười tám mười chín tuổi đã bắt đầu nắm giữ quyền hành, ở hiện đại....."
Nói đến đây, hắn khẽ dừng lại rồi nói tiếp, "Ở hiện đại, phụ thân ta cũng mười lăm mười sáu tuổi đã nắm quyền lúc lâm nguy."
"Ừm, là ta kiến thức nông cạn." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài ôm nàng đi vào tịnh phòng, miệng nói: "Phu nhân là quan tâm quá hóa loạn."
Đường Thư Nghi khẽ hừ một tiếng, Tiêu Hoài cười lớn kéo nàng vào tịnh phòng, Thúy Vân vội vàng dẫn người lui ra xa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đường Thư Nghi được bế ra ngoài, nằm trên giường, nàng dựa vào cánh tay Tiêu Hoài, nói: "Đợi đến khi Cảnh Tập ngồi ở vị trí đó, Ngọc Thần và Ngọc Minh đều đã thành thân, chúng ta liền dẫn Ngọc Châu ra ngoài đi khắp năm châu bốn bể."
Tiêu Hoài nhìn nàng, hỏi: "Lo lắng cho Ngọc Châu?"
"Đúng vậy!" Đường Thư Nghi thở dài: "Mặc dù bây giờ Cảnh Tập nhìn có vẻ rất tốt, nhưng đợi đến khi nó ngồi ở vị trí đó, liệu có thay đổi hay không? Ai đều không thể nói trước được, vẫn nên để thời gian kiểm chứng đi. Ngọc Châu vẫn còn nhỏ, qua hai năm nữa mới mười ba tuổi, chúng ta dẫn nó đi ba năm, nếu như tâm ý của Cảnh Tập đối với Ngọc Châu không thay đổi thì để hai đứa nó thành hôn."
Tiêu Hoài vỗ vỗ lưng nàng, "Được."