Tùy tùng lắc đầu: "Nô tài không biết, Tiêu nhị công tử không nói."
Ngô đại lão gia bước đi đi lại trong phòng với vẻ mặt tối sầm. Ngô đại phu nhân ngồi bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy hả hê. Nếu Tiêu Ngọc Minh tiếp tục tiết lộ chuyện tình gian díu của đôi cẩu nam nữ kia thì thật tốt. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc điều này có thể liên lụy đến hai đứa con ruột của mình, nàng lại cảm thấy lo lắng.
"Bây giờ ngươi hãy đi cầu xin Định Quốc Công phu nhân đi." Ngô đại lão gia đứng trước mặt Ngô đại phu nhân, ra lệnh.
Nhưng Ngô đại phu nhân ngồi yên không nhúc nhích, nàng ta nói: "Chia một nửa tài sản mà lão thái thái và lão thái gia để lại cho nhi tử và nữ nhi của ta."
"Ngươi..." Ngô đại lão gia chỉ vào Ngô đại phu nhân, nghiến răng nói: "Ngươi có biết mình đang làm gì không? Trong nhà có nhiều hài tử như vậy, làm sao có thể chia cho chúng một nửa tài sản!"
Ngô đại phu nhân tựa lưng vào ghế, "Vậy thì ngươi hãy bảo Nhị phu nhân đi đi! Nàng ta biết cách ăn nói, biết việc, nói không chừng có thể làm Định Quốc Công phu nhân vừa lòng. Không lấy lòng được Định Quốc Công phu nhân cũng không sao, có thể lấy lòng Định Quốc Công cũng là được."
"Ngươi..." Ngô đại lão gia giơ tay lên, định tát Ngô đại phu nhân. Ngô đại phu nhân ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Ngươi dám đánh, vậy thì chúng ta cùng c.h.ế.t cá c.h.ế.t lưới rách. Dù sao ta sống cũng không khác gì chết."
Ngô đại lão gia hạ tay xuống, hít một hơi thật sâu, rồi hạ giọng nói: "Nàng ấy là người góa chồng, làm sao có thể ra ngoài giao thiệp?"
"Ta muốn một nửa di sản của lão thái thái và lão thái gia." Ngô đại phu nhân nói: "Ngươi tự mình suy nghĩ đi, nói không chừng chuyện ngày mai Tiêu nhị công tử tiết lộ chính là..."
Chính là cái gì? Không cần nói cũng biết!
"Nếu ngươi không làm được chuyện này thì sao?" Ngô đại lão gia hỏi.
Ngô đại phu nhân: "Nếu ngươi thấy ta làm không được, vậy thì để người khác đi!"
Ngô đại lão gia đứng đó, trầm mặc một lúc rồi nói: "Được, cho ngươi một nửa."
Ngô đại phu nhân ngồi thẳng dậy, "Làm ngay bây giờ."
Ngô đại lão gia nghiến răng, "Được."
Nói rồi, hắn ta đi ra ngoài. Ngô đại phu nhân nhìn bóng lưng hắn ta, cười lạnh: "Nhị phu nhân của chúng ta hẳn là lại phải khóc ngập kim sơn rồi."
Bên này, Ngô đại lão gia đi đến một viện tử hẻo lánh. Không lâu sau, một nữ nhân mỹ mạo, yếu liễu đào tơ đi tới. Nhìn thấy hắn ta, nữ nhân xinh đẹp nghiêng eo hành lễ, sau đó nói: "Biểu ca không ở trong viện của Đại phu nhân, tìm ta có chuyện gì!"
Ngô đại lão gia nghe thấy những lời nói có phần ghen tuông của nàng ta, đột nhiên cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn. Trước đây, chỉ cần hắn ta đến viện của Đại phu nhân, nàng ta sẽ luôn nói những lời như vậy. Lúc đó, hắn ta cảm thấy đó là tình tứ, còn bây giờ lại cảm thấy phiền phức không thôi.
Ngô Đại Lão Gia kéo tay Ngô Nhị Phu Nhân, để nàng ta ngồi xuống cạnh mình, giọng đầy vẻ lo lắng: "Chuyện bên ngoài, phu nhân hẳn cũng đã nghe rồi. Đầu tiên là chuyện Tiểu Lục bị đồn là ma cờ bạc, bây giờ lại thêm chuyện lão Tam có ngoại thất. Ngô Nhị kia còn tuyên bố, hắn còn nắm giữ những tin tức lớn hơn về Ngô gia chúng ta. Nếu như những tin tức đó liên quan đến nàng và ta..."
Ngô Nhị Phu Nhân vẻ mặt lo lắng, nắm lấy tay Ngô Đại Lão Gia, nước mắt lưng tròng hỏi: "Biểu ca, vậy chúng ta phải làm sao đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngô Đại Lão Gia vỗ vỗ tay nàng ta: "Ta đã sai phu nhân đến cầu xin Định Quốc Công Phu Nhân."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ngô Nhị Phu Nhân bật khóc: "Ta không giúp được biểu ca."
Ngô Đại Lão Gia vỗ vỗ lưng nàng ta: "Ta biết biểu muội nàng rộng lượng. Phu nhân nói nếu chia một nửa gia sản của Lão Thái Thái và Lão Gia Tử cho nàng ấy, nàng ấy sẽ đi phủ Định Quốc Công. Sổ sách hiện tại đều nằm trong tay nàng, nàng mau lấy ra đây, ta sẽ chia cho nàng ấy một nửa."
Ngô Nhị Phu Nhân sững sờ nhìn Ngô Đại Lão Gia, một lúc lâu sau mới nói: "Biểu ca, vật phẩm của Lão Thái Thái và Lão Gia Tử là của mọi người, làm sao... làm sao có thể đưa cho Đại Phu Nhân một nửa?"
Lông mày Ngô Đại Lão Gia nhíu chặt lại: "Ta là trưởng tử, nếu phân gia, những thứ đó cũng nên chia cho ta một nửa."
Ngô Nhị Phu Nhân không thể tin được mà nhìn Ngô Đại Lão Gia: "Biểu ca, vậy còn ta thì sao? Tiểu Lục thì sao? Chàng đã từng nói sẽ coi Tiểu Lục như con ruột của mình mà."
"Vậy nàng nói xem, phải làm sao?" Ngô Đại Lão Gia không kiên nhẫn nói: "Nếu sự tình của chúng ta bị bại lộ, nàng nói ta nên làm gì?"
Ngô Nhị Phu Nhân ấm ức bật khóc, Ngô Đại Lão Gia đứng dậy, không kiên nhẫn nói: "Mau đi lấy sổ sách ra đây. Đưa đồ vật cho nàng ấy sớm, để nàng ấy sớm đến phủ Định Quốc Công."
Ngô Nhị Phu Nhân nghiến răng, nhỏ lệ đi ra ngoài, sau đó quay về viện mình lấy sổ sách.
Lúc này, Ngô Đại Lão Gia trên đường về thư phòng, đi được nửa đường thì thấy Ngô Tam Phu Nhân đang khóc lóc, cào cấu lên mặt Ngô Tam Lão Gia. Ngô Tam Lão Gia đẩy nàng ta ra, tiến đến trước mặt Ngô Đại Lão Gia: "Đại ca, đệ muốn hưu con vợ này."
"Được! Ngươi hưu nàng đi! Để mọi người nhìn xem Ngô gia các ngươi là loại gia đình gì. Vì một người ngoại thất mà lại hưu vợ..." Ngô Tam Phu Nhân vừa khóc vừa la hét. Ngô Tam Lão Gia chỉ vào nàng ta mắng nhiếc, nhất thời Ngô gia loạn như nồi cám heo.
Phủ Định Quốc Công.
Đường Thư Nghi đang chuẩn bị đồ vật cho Tiêu Ngọc Thần đi thi. Hội thi Đại Càn chia làm ba đợt, mỗi đợt thi ba ngày. Điều này có nghĩa là thí sinh phải ở trong phòng thi suốt ba ngày. Do đó, nàng phải chuẩn bị đủ đồ ăn thức uống cho ba ngày.
Lúc nàng đang bận rộn, Triệu quản gia tiến đến bẩm báo: "Ngô Đại Phu Nhân cầu kiến."
Đường Thư Nghi không cần suy nghĩ, đáp: "Không gặp."
Không cần suy nghĩ cũng biết Ngô Đại Phu Nhân đến đây làm gì. Có một số người tự cho rằng mình đã làm sai chuyện gì đó, chỉ cần đến xin lỗi là có thể được tha thứ.
Triệu quản gia hành lễ rồi lui xuống, đến cửa phủ nói với người của Ngô phủ: "Phu nhân nhà ta nói không gặp."
Quản gia Ngô phủ nghe xong thì nghẹn họng, không thèm tìm lý do, trực tiếp cự tuyệt gặp mặt!
Mà Ngô Đại Phu Nhân, đang ngồi trong xe ngựa, nghe xong liền nói: "Đi thôi."
Kết quả này nàng ấy đã đoán trước. Hơn nữa, cho dù Hoàng hậu nương nương bây giờ có muốn gặp Định Quốc Công Phu Nhân, người ta chưa chắc đã gặp. Chỉ có Ngô Đại Lão Gia vẫn còn ảo tưởng rằng Ngô gia bọn họ vẫn là Ngô gia như thuở ban đầu.