Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 530



Trên đời này chỉ có rất ít người thực sự nhu nhược. Nhiều khi, đó chẳng qua là vì bị ép đến bước đường cùng mà thôi. Ngô Đại Phu Nhân vì con cái, đã nhẫn nhịn Ngô Đại Lão Gia và Ngô Nhị Phu Nhân nhiều năm. Giờ có cơ hội c.ắ.n trả, nàng ấy tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Mà bên này, Ngô đại lão gia cũng không rảnh rỗi. Hắn ta có linh cảm, ngày mai rất có khả năng Tiêu Ngọc Minh sẽ đem chuyện của mình ra nói. Tình tư thông với đệ muội quả phụ, nếu truyền ra ngoài, trước không nói Ngô nhị phu nhân không thể sống tiếp, ngay cả bản thân hắn ta cũng sẽ bị người người chỉ trích.

Vì lẽ đó, hắn ta thăm dò tung tích của Tiêu Hoài, biết hôm nay Tiêu Hoài vào cung sau bữa sáng, liền lập tức ngồi xe ngựa đến cổng cung chờ. Hắn ta quyết định bất chấp thể diện, cũng phải xin Tiêu Hoài tha cho mình.

Đứng đợi ở cổng cung gần một canh giờ, mới thấy Tiêu Hoài ra khỏi cung, hắn ta lập tức tiến lên hành lễ: "Định Quốc Công, bình an."

Tiêu Hoài liếc nhìn hắn ta, không dừng bước chân, tiếp tục đi về phía ngựa của mình. Ngô đại lão gia đuổi theo sau, mỉm cười xoa dịu nói: "Định Quốc Công, giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện để hóa giải hiểu lầm đi."

Tiêu Hoài đi đến bên cạnh ngựa rồi dừng lại, nhìn hắn ta nói: "Hiểu lầm gì? Chẳng phải là ngươi phái người lan truyền tin đồn về nhi tử của ta, tiểu nhi tử nhà ta thấy không thuận mắt, điều tra chuyện nhà ngươi rồi nói thật ra thôi sao."

"Chuyện này..." Ngô đại lão gia không ngờ Tiêu Hoài lại thẳng thắn đến vậy, hắn ta nghẹn lại không nói nên lời. Nhưng cuối cùng vẫn c.ắ.n răng nói: "Đúng vậy, lúc trước là hạ quan không phải, hạ quan xin lỗi ngài. Ngài nói xem, làm thế nào mới có thể khiến Nhị công tử thu tay? Ngài đưa ra điều kiện, hạ quan nhất định sẽ làm theo."

Tiêu Hoài xoay người lên ngựa, nhàn nhạt nhìn hắn ta nói: "Đã muộn rồi."

Nói xong, hắn quất ngựa rời đi. Ngô đại lão gia nhìn theo bóng lưng hắn, siết chặt nắm đấm. Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta xoay người trở lại cổng cung, đưa ra thẻ bài nói muốn gặp Hoàng hậu nương nương.

Thái giám canh cổng lập tức vào báo, đầu tiên là báo cho Lý Cảnh Tập, Lý Cảnh Tập nghe xong không có ý định ngăn cản. Ngô gia hiện tại căn bản không tạo được sóng gió gì.

Thái giám lại đi báo cho Hoàng hậu, Hoàng hậu đang muốn gặp người họ Ngô, lập tức yêu cầu thái giám bên người đi nghênh đón. Không lâu sau, Ngô đại lão gia đến tẩm cung của Hoàng hậu, nhìn thấy Hoàng hậu, hắn ta lập tức nói: "Hoàng hậu nương nương, đã xảy ra chuyện lớn rồi."

Hoàng hậu nghe lời hắn ta, khuôn mặt lập tức căng thẳng, "Lại xảy ra chuyện gì?"

Ngô đại lão gia liếc nhìn những cung nhân xung quanh, Hoàng hậu phất tay cho họ lui ra. Ngô đại lão gia tiến lại gần nàng ta, sau đó kể lại mọi chuyện, cuối cùng nói: "Ngài mau nghĩ cách đi, nói không chừng ngày mai chuyện của ta sẽ bị bại lộ."

"Lộ chuyện gì của ngươi ra ngoài?" Hoàng hậu hỏi.

"Ta... Chuyện của ta và Ngọc Như." Ngô đại lão gia mặt mày ủ rũ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Các ngươi còn chưa dứt sao?" Hoàng hậu vẻ mặt tức giận hỏi.

Chuyện của Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân, Hoàng hậu đều biết. Bởi vì, sau khi Ngô đại phu nhân phát hiện ra chuyện giữa hai người đã náo loạn một trận. Nhưng náo loạn trong nhà không có kết quả gì, ngược lại quyền hành trong nhà còn bị Ngô nhị phu nhân đoạt lấy.

Ngô đại phu nhân tức đến không chịu được, lại vào cung cáo trạng với Hoàng hậu. Hoàng hậu biết chuyện đương nhiên rất tức giận, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nàng ta khiển trách Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân một trận, mọi chuyện coi như đã qua. Đây cũng là một trong những lý do khiến Ngô đại phu nhân ngậm đắng nuốt cay suốt mấy năm qua, Ngô gia căn bản không có ai giúp đỡ nàng ấy.

Hoàng hậu và Ngô đại lão gia đều không ngờ rằng sự việc bại lộ. Hoàng hậu nắm chặt chiếc khăn tay, giọng đầy nghi hoặc: "Tiêu nhị làm sao biết nhiều chuyện của Ngô gia chúng ta như vậy?"

Ngô đại lão gia lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu: "Ta đang điều tra, ta đoán có nội gián."

Hoàng hậu giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Bảo ta nghĩ cách? Ta đang ở trong cung thì có cách gì?"

Ngô đại lão gia giọng đầy cầu khẩn: "Dù sao thân phận của muội đặc biệt, muội thử đi cầu xin tiểu Hoàng đế, hoặc là nhận lỗi với Định Quốc Công phu nhân xem sao, chuyện này nói không chừng có thể được bỏ qua."

"Ta không đi! Ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, lại bảo ta đi lau m.ô.n.g cho ngươi, ta không đi!" Hoàng hậu từ chối thẳng thừng. Nàng đường đường là Hoàng hậu, đã bao năm nay, ngoài Hoàng đế ra, nàng ta đã từng cúi đầu cầu xin ai bao giờ?

"Hoàng hậu nương nương," Sắc mặt Ngô đại lão gia cũng trở nên nghiêm nghị, "Chẳng lẽ bây giờ Định Quốc Công nhằm vào chúng ta đều không phải là do ngài muốn tung tin đồn về Tiêu Nhị sao?"

Hoàng hậu đương nhiên không đồng tình với lời hắn nói, nàng phản bác: "Còn không phải do ngươi bất tài, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm cho thỏa đáng, còn để người khác nắm được nhược điểm."

"Ta bất tài? Mấy năm nay là ai giúp ngươi?"

"Ngươi giúp ta? Ngươi không phải là tự giúp chính mình sao. Nếu không có ta, làm gì có sự nghiệp huy hoàng của Ngô gia bây giờ?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Ngươi đây là định đoạn tuyệt với Ngô gia sao?"

Những lời này khiến căn phòng chìm vào im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi. Ánh mắt đầy lửa giận của hai huynh muội nhìn nhau. Một lúc sau, Hoàng hậu hạ mắt xuống, thở dài: "Được, lát nữa ta sẽ cho người triệu Định Quốc Công phu nhân đến, nói chuyện với nàng ta."

Thấy Hoàng hậu không còn đối chọi gay gắt như trước, sắc mặt Ngô đại lão gia cũng dịu đi nhiều: "Vừa rồi ta nhất thời tức giận, nói lời khó nghe, huynh muội chúng ta đều là người một nhà, muội đừng để bụng."