Vẻ mặt Đường Thư Nghi vẫn bình tĩnh, nàng nói: "Cái c.h.ế.t của Lương gia và Nhị hoàng tử, tuy có liên quan đến phủ Quốc Công chúng ta, nhưng để dẫn đến kết cục này, chẳng lẽ không phải do chính các ngươi gây ra sao?"
Đối với Lương quý phi, Đường Thư Nghi không mang quá nhiều ác cảm.
Lương quý phi mỉm cười, rất bình tĩnh. Nàng ta tiến lên một bước và nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi thắng, tất nhiên có thể đứng đây nói tất cả đều là lỗi của chúng ta."
Đường Thư Nghi đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bước chân đang tiến đến của Lương quý phi, nàng nói: "Ngươi gọi ta lại đây, không đơn giản chỉ muốn nói những lời này, phải không?"
"Ngày mai ta sẽ dọn ra khỏi Hoàng cung - nơi đã giam cầm ta suốt nhiều năm qua, ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp Đường đại nhân. Đột nhiên ta cảm thấy có rất nhiều điều phải nói." Lương quý phi lại tiến lên một bước.
Đường Thư Nghi vẫn đứng yên tại chỗ, nàng nói: "Thật ra ta nên chúc mừng ngươi, rời khỏi cái lồng giam này, ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới."
Những lời Lương quý phi nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng. Tiên Hoàng đế đã băng hà, dù các cung phi không còn chỗ dựa vững chắc, nhưng địa vị của họ ít nhất vẫn còn đó. Người thường không dám dễ dàng bắt nạt họ. Khi không còn sự ràng buộc của hậu cung, các nàng hoàn toàn có thể sống theo ý mình.
Nói trắng ra, cho dù các nàng có lén lút nuôi nam sủng, chỉ cần không làm chuyện quá mức, sẽ không ai để ý. Đường Thư Nghi cũng không hề ghét Lương quý phi, thậm chí còn hy vọng nàng ta có thể xuất cung và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Tuy nhiên, tất cả còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Lương quý phi.
"Ha ha, bắt đầu một cuộc sống mới?" Lương quý phi mỉm cười, tiến lên hai bước, "Đường Thư Nghi, nếu như nhi tử, nữ nhi, phu quân của ngươi đều c.h.ế.t hết, ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống mới không?"
Đường Thư Nghi nhìn Lương quý phi, hai người chỉ cách nhau vài bước chân. Nàng thậm chí còn nhìn thấy cơ mặt của Lương quý phi đang siết chặt. Sau một thoáng trầm mặc, nàng nói: "Trên thế giới này không có nhiều chữ 'nếu như'. Ta chỉ cầu làm mọi chuyện đều không thẹn với lương tâm. Ngay từ đầu, ân oán giữa chúng ta, ta cũng không hề làm gì trái lương tâm."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Không thẹn với lương tâm?" Vẻ mặt Lương quý phi lộ rõ vẻ tàn nhẫn, "Nếu như không phải ngươi hết lần này đến lần khác ra tay, đệ đệ ta, nhi tử ta, làm sao sẽ chết?"
Đường Thư Nghi đáp: "Bọn họ ra tay với chúng ta trước, ta trả lại cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa, Nhị hoàng tử không phải do nhi tử ta giết, ngươi rất rõ điều đó."
"Đúng, ta rất rõ. Nhưng cái c.h.ế.t của nhi tử ta có liên quan đến nhi tử ngươi, ngươi không thể phủ nhận đi?" Lương quý phi lại tiến lên một bước, "Hoàng đế, Đại hoàng tử đều có liên quan đến chuyện này, ta đều đã báo thù cho họ rồi."
Đường Thư Nghi nhíu mày, "Cái c.h.ế.t của Phế đế có liên quan đến ngươi?"
"Đúng vậy, nếu không sao y lại dễ dàng bị Tiêu Hoài chọc tức như vậy?" Lương quý phi ha hả cười lớn, "Mỗi ngày ta đều mang một bát canh t.h.u.ố.c đến cho y. Y còn nói canh uống rất ngon, ngươi nói có nực cười hay không."
Đường Thư Nghi đứng đó không nói lời nào. Lương quý phi tự mình cười lên, cười đến nỗi nước mắt chảy dài. Đột nhiên, nàng ta rút ra một con d.a.o và đ.â.m về phía Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi đã chuẩn bị từ trước, vừa định giơ chân lên đá thì đã bị người phía sau ngăn lại, đứng chắn trước mặt nàng.
Nàng loạng choạng lùi lại hai bước, nhìn kỹ thì thấy Lý Cảnh Tập đang nắm tay nàng, đứng trước mặt Lương quý phi đang bị áp chế. Hắn lạnh lùng nói: "Lương thị hành thích trẫm, tru di cửu tộc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hahahaha..." Lương quý phi cười lớn, sau đó nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi có biết không? Ta rất ghen tỵ với ngươi, đặc biệt ghen tỵ. Ngươi có nhi tử ngoan ngoãn, phu quân trung trinh bất khuất, còn có thể lấy thân phận nữ tử vào triều làm quan. Nhưng ta lại hận ngươi. Nếu như ngươi không thông minh như vậy, đệ đệ ta, nhi tử ta sẽ không chết. Cho nên, ngươi nên c.h.ế.t cùng ta."
Đường Thư Nghi không để ý đến Lương quý phi, đi tới trước mặt Lý Cảnh Tập, nhìn cánh tay hắn đang dính máu, hỏi: "Thế nào rồi?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Chỉ là vết thương ngoài da."
"Mau đi băng bó đi." Đường Thư Nghi kéo Lý Cảnh Tập đến ngự thư phòng. Lý Cảnh Tập ngoan ngoãn đi theo. Hai người vừa mới đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động lạ. Hai người quay đầu lại thì thấy Lương quý phi đang chảy m.á.u thất khiếu, nhưng trên mặt nàng ta vẫn nở một nụ cười. Vẻ mặt kia thực sự khủng bố một cách bất thường.
"Đi thôi." Đường Thư Nghi kéo Lý Cảnh Tập tiếp tục đi về phía trước, miệng nói: "Sau này đừng lỗ mãng như vậy, thân phận của ngài giờ đã khác với quá khứ, bên người có thị vệ đi theo, chuyện nguy hiểm để bọn họ làm là được rồi."
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Thật ra lúc đó hắn căn bản không nghĩ nhiều, nhìn thấy Đường Thư Nghi gặp nguy hiểm, vô thức lao qua.
Rất nhanh hai người đã đến ngự thư phòng, thái y cũng vội vàng chạy tới, lập tức tới băng bó cho Lý Cảnh Tập. Thấy miệng vết thương không sâu lắm, Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm. Đợi thái y rời đi, nàng ngồi đối diện Lý Cảnh Tập nói: "Mặc dù vết thương không sâu, nhưng cũng phải để ý, mọi chuyện nghe theo thái y."
Lý Cảnh Tập nặng nề gật đầu: "Ta biết rồi."
Đường Thư Nghi thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, suýt nữa nhịn không được mà sờ đầu hắn. Nói không cảm động là giả, nàng không nghĩ tới hài tử này có thể trong giây phút nguy hiểm, xả thân cứu nàng.
"Thái hoàng thái hậu giá đáo."
Một giọng nói truyền đến, sau đó Thái hoàng thái hậu vội vàng bước vào, nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lý Cảnh Tập, liền đau lòng mà hỏi có đau hay không. Lý Cảnh Tập mỉm cười nói không sao với bà ấy.
Lúc này Đường Thư Nghi đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng thượng vì cứu thần mới phải chịu thương, thần....."
"Ai da, được rồi được rồi," Thái hoàng thái hậu xua tay nói: "Không có người ngoài, không cần làm mấy cái lễ nghi phiền phức này. Cảnh Tập vẫn luôn nhớ đến ân tình của ngươi, cứu ngươi cũng là tâm ý của nó."
Trong lòng Đường Thư Nghi rất phức tạp, thật ra lúc đầu nàng giúp Lý Cảnh Tập, càng nghĩ đến việc đầu tư nhiều hơn. Chỉ là sau này chỉ dạy hắn lại có thêm chút nghĩa tình.
"Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa." Nàng nói.
Thái hoàng thái hậu xua tay để nàng ngồi xuống, nói: "Ta cũng không ngờ tới Lương thị lại làm ra loại chuyện như vậy, nàng ta có người ở bên ngoài, nhất định phải bảo Định Quốc Công nhanh chóng dọn dẹp hết."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Vâng, thần sẽ phái người nói với chàng ấy."