Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 548



"Ta phái người tra Trần gia." Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi.

Trừng trị Trần gia cũng phải có chứng cứ, đương nhiên, đây là trong trường hợp biết Trần gia nhất định sẽ bị điều tra ra vấn đề, nếu không tra ra vấn đề gì, vậy thì dùng cách khác trừng trị bọn họ. Tiêu Hoài trước giờ chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Được."

Hai người đang bàn bạc, Triệu quản gia đi tới nói có thái giám trong cung đến truyền lời. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đi đến đại sảnh tiền viện liền nhìn thấy Diệp Đức Bổn đang ở đó.

Nhìn thấy bọn họ, Diệp Đức Bổn vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó mỉm cười nói: "Hoàng thượng phái nô tài đến truyền lời cho Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân, nói ngài ấy đã bắt đầu tra Trần gia rồi."

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liếc mắt nhìn nhau, biết Lý Cảnh Tập đang nói với bọn họ, hắn sẽ xử lý Trần gia, bọn họ không cần lo lắng. Nếu đã vậy bọn họ cũng không bận tâm chuyện này nữa. Cho nên Tiêu Hoài nói: "Nói với Hoàng thượng, thần đã biết."

"Vâng."

Diệp Đức Bổn đáp một tiếng, Tiêu Hoài nhờ Triệu quản gia tiễn hắn đi, sau đó nói với Đường Thư Nghi: "Hài tử lớn rồi là tốt, có thể giúp chúng ta bớt lo đi không ít chuyện."

Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, trước mắt xem ra, Lý Cảnh Tập quả thật rất tốt. Nói về tính khí, hắn trầm ổn nội liễm, có dã tâm nhưng không háo thắng, phù hợp làm quân chủ thời bình. Nói về phẩm tính, hắn tâm địa lương thiện, biết trả ơn, người như vậy không thể làm ra loại chuyện trời ghét người hờn.

Là trưởng bối, vãn bối nếu như đã muốn làm, vậy buông tay để bọn nó đi làm. Cho nên, nếu như Lý Cảnh Tập đã bắt đầu kiểm tra Trần gia, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thật sự không quan tâm nữa. Qua vài ngày sau, cả hai cùng nhau đến Tạ gia, thương nghị ngày thành hôn cho Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa.

Lúc trước, Đường Thư Nghi đã phái người xem được mấy ngày tốt, khi thảo luận với Tạ gia, cũng để bọn họ chọn một trong số những ngày này. Sau đó, hai gia đình quyết định đại hôn của hai người vào mùng tám tháng hai năm sau.

Bàn bạc về ngày thành hôn xong, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân cùng ngồi trò chuyện. Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Ý của Quốc Công gia nhà ta là, qua mấy ngày nữa để Ngọc Minh đi Tây Bắc."

"Nam hài tử tất nhiên nên xem trọng tiền đồ." Tạ nhị phu nhân nói, sau khi Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa thành thân, chuyện quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, nàng ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý.

"Trở về ta sẽ phái người dọn dẹp trạch tử ở bên chỗ Tây Bắc, Hi Hoa thích cái gì cứ nói với ta, ta phái người chuẩn bị." Đường Thư Nghi lại nói. Đều là người làm mẫu thân, nàng rất hiểu tâm tình nữ nhi quanh năm không ở bên người.

Tạ nhị phu nhân quả thật nghĩ đến chuyện sau này quanh năm ở Tây Bắc, trong lòng liền khó chịu. Nhưng nàng ấy không thể thể hiện loại tâm trạng này trước mặt Đường Thư Nghi, dù sao mối hôn sự này có thể nói là do bọn họ cầu tới, hơn nữa ngoại trừ điểm này ra, mối hôn sự này thật sự không có chỗ nào không tốt.

"Nó ấy mà, mấy năm nay mặc dù được ta nuông chiều, nhưng biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng có thể thích ứng được." Tạ nhị phu nhân cười nói.

Hai người tán gẫu một lúc, Tạ nhị phu nhân hơi nghiêng người, dựa sát vào Đường Thư Nghi nói: "Ngọc Châu mười một rồi đúng không?"

Đường Thư Nghi gật đầu, Tạ nhị phu nhân lại nói: "Chúng ta là người nhà, ta cũng không quanh co lòng vòng. Mấy ngày trước đại phu nhân An Cẩm Phạm gia quay về thăm, dẫn theo Đại công tử nhà nàng tới, hài tử kia là trưởng tử đích tôn của gia chủ Phạm gia hiện tại, cho dù là tướng mạo hay học vấn mọi mặt đều tốt. Phạm đại phu nhân nhờ ta thăm dò ý của ngươi."

Đường Thư Nghi nghe nàng ấy nói vậy thì sững sờ, nàng biết An Cẩm Phạm gia cũng là thế gia đại tộc vài trăm năm, tài nguyên trong tay không hề kém Tạ gia, chỉ là gốc rễ của họ không ở Thượng Kinh.

Suy nghĩ một lát nàng nói: "Ngọc Châu vẫn còn nhỏ, ta muốn đợi nó lớn thêm một chút nữa mới nói đến chuyện hôn sự của nó."

Tạ nhị phu nhân nghĩ đến tân hoàng vẫn không tuyển tú, có vài chuyện nàng ấy cũng không nắm chắc, liền nói: "Đúng vậy, Ngọc Châu vẫn còn nhỏ tuổi."

Hai người ngừng nói chủ đề này, nói đến chuyện khác. Ăn cơm trưa ở Tạ phủ, ăn trưa xong lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liền cáo từ.

Về đến nhà, Đường Thư Nghi nói chuyện Tạ nhị phu nhân thăm dò với Tiêu Hoài, Tiêu Hoài nghe xong nói: "Cho dù không phải Hoàng thượng, cũng không thể là Phạm gia, An Cẩm quá xa."

Đường Thư Nghi cũng giữ suy nghĩ tương tự. Thời cổ đại cách biệt xa xôi với hiện đại, từ thành này đến thành kia không chỉ mất cả tháng trời di chuyển, mà đám nữ nhi gả xa quê còn phải mất hai tháng đường mới về thăm cha mẹ được. Quan trọng hơn, nếu nữ nhi gặp oan khuất gì, cha mẹ không thể biết ngay lập tức để ra tay tương trợ.

Bên phía Tạ gia, Tạ nhị phu nhân cũng đang bàn bạc chuyện này với Tạ nhị gia. "Định Quốc Công phu nhân từ chối dứt khoát như vậy, nói Ngọc Châu còn nhỏ. Hoàng thượng thì vẫn chưa hạ chỉ tuyển tú, chẳng lẽ thật sự muốn để Tiêu Ngọc Châu vào cung sao?" Nàng vốn cho rằng với sự cưng chiều mà phu thê Định Quốc dành cho con gái, hẳn sẽ không để con vào cung, bởi lẽ hiếm có nữ nhân nào trong cung mà có được hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng Đường Thư Nghi lại thẳng thừng từ chối, khiến nàng ta bắt đầu cảm thấy bất an.

Tạ nhị gia dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhấp trà. Nghe thê tử nói xong, ông đáp: "Cũng chưa hẳn, phu thê Định Quốc Công có lẽ có suy nghĩ khác người thường."

Tạ nhị phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Hay là vì sợ con gái gả đi xa, lại đến An Cẩm xa xôi nên bà ấy mới không muốn? Ta chưa kịp nói với Định Quốc Công phu nhân, Phạm gia có dự định để Phạm Lê vào triều làm quan."

Tạ nhị gia đặt chén trà xuống, "Chuyện này nàng đừng quá lo lắng, ngày mai cứ trả lời Phạm gia là được."

Tạ nhị phu nhân gật đầu, nhưng vẫn nói thêm: "Nếu Hoàng thượng có ý với Tiêu Ngọc Châu, vậy thì dự định của Phạm gia có lẽ sẽ phải thất bại."

Nhưng Tạ nhị gia lại đáp: "Chỉ cần phu thê Định Quốc đồng ý, Phạm gia không cần phải sợ hãi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ nhị phu nhân sững sờ một lát, sau đó nét mặt giãn ra, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Hoàng đế còn trẻ tuổi, việc có thể nắm giữ giang sơn này, chính là nhờ vào sự ủng hộ của Định Quốc Công và thân phận hoàng thân quốc thích của Tiêu Hoài. Hơn nữa, Phạm gia lại là một đại tộc có bối cảnh hàng trăm năm. Nếu không có sự ủng hộ của Định Quốc Công, tạm thời Hoàng thượng khó lòng cạnh tranh lại Phạm gia.

Ngày hôm sau, Tạ nhị phu nhân gặp Phạm đại phu nhân, bà đem thái độ của Đường Thư Nghi nói lại. Phạm đại phu nhân nghe xong, nét mặt lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Cũng phải, hài tử còn nhỏ, chuyện hôn sự đợi thêm vài năm nữa rồi bàn cũng không muộn."

Tạ nhị phu nhân không rõ liệu bà ấy đã từ bỏ hay chưa, nhưng dù sao bà ấy cũng đã đi thăm dò, chuyện này cũng không cần để tâm nữa. Hai người hàn huyên thêm một lát, Tạ nhị phu nhân cáo từ.

Phạm đại phu nhân gọi nhi tử đến bên cạnh, nói: "Định Quốc Công phu nhân nói, nữ nhi nhà họ còn nhỏ tuổi, đợi thêm vài năm nữa mới nghĩ đến chuyện hôn sự. Đây là cách nói uyển chuyển từ chối đó, con đừng nghĩ nhiều nữa."

Phạm đại công tử năm nay mới mười lăm mười sáu tuổi, dáng người thon dài, ngũ quan thanh tú. Lúc này, hắn mặc một bộ gấm bào màu tím, ngồi ở đó, tỏa ra một loại quý khí khó tả. Nghe lời mẹ nói, hắn hạ thấp ánh mắt, nói: "Đây là ý của Định Quốc Công phu nhân, con sẽ nhờ người hỏi ý Định Quốc Công."

Phạm đại phu nhân bất lực, "Chẳng lẽ con không nghe nói, Định Quốc Công rất sợ vợ sao?"

Phạm đại công tử siết chặt nắm đ.ấ.m, không nói lời nào. Phạm đại phu nhân thấy vậy, liền nhẹ nhàng khuyên giải: "Ta nghe nói, lúc Hoàng thượng còn chưa kế vị, ngài ấy luôn được Định Quốc Công phu nhân giáo dưỡng. Con nói xem, giữa Hoàng thượng và Tiêu Ngọc Châu có tình cảm hay không?"

"Chỉ cần bọn họ chưa thành thân, mọi chuyện đều còn có thể." Phạm đại công tử nói.

Phạm đại phu nhân thấy hắn kiên quyết như vậy, cau mày lại: "Con là trưởng tôn của Phạm gia, trên vai gánh vác trách nhiệm gì không cần ta nói với con. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện nào nên nắm, chuyện nào nên buông, con hẳn là hiểu rõ."

Phạm đại công tử trầm mặc một lúc lâu rồi đáp: "Nhi tử hiểu."

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài không đặt chuyện nhà họ Phạm vào mắt. Chỉ cần tình cảm giữa Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu không thay đổi, chỉ cần Lý Cảnh Tập có thể xử lý tốt mọi chuyện hậu cung, bọn họ sẽ không bận tâm đến kẻ khác.

Chỉ là Phạm đại công tử Phạm Lê lại vô cùng chủ động. Trong khoảng thời gian tiếp theo, dù là Tiêu Hoài hay Tiêu Ngọc Thần cũng thường xuyên gặp hắn. Nhưng hai người chỉ xem như không biết tâm tư của hắn, vẫn qua lại bình thường.

Tiêu Ngọc Minh sắp sửa lên đường đến Tây Bắc, Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn bị hành trang cho hắn. Thật ra đây chỉ là thứ yếu, mấu chốt là phải sắp xếp người đi theo Tiêu Ngọc Minh.

Tiêu Hoài quyết định để hai tùy tùng thân tín của mình sau này đều đi theo Tiêu Ngọc Minh. Hai người này, ngoài chuyện khác, thân thủ mỗi người đều là nhất đẳng, có thể bảo vệ hắn mọi lúc.

"Ngoài tùy tùng ra, còn phải sắp xếp một đội binh sĩ nữa," Đường Thư Nghi vừa chỉnh lý đồ đạc vừa nói với Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài gật đầu: "Lúc trước đã sắp xếp một đội binh sĩ để nó sai khiến, bây giờ bọn họ cũng đã gần như ăn khớp với nhau, đến lúc đó nó chỉ việc dẫn quân đi là được."

Dù đã như vậy, Đường Thư Nghi vẫn không khỏi lo lắng, nàng lại nói: "Sắp xếp thêm hai mưu sĩ đi, có chuyện gì nó cũng có người để thương lượng."

Tiêu Hoài bất lực nắm lấy vai nàng, an ủi: "Lần này nó đi Tây Bắc, thứ nhất là để tiêu diệt thổ phỉ tích quân công, thứ hai là để dung nhập vào Tây Bắc quân. Nếu nó không làm được, vậy thì nó cứ việc trở về làm thế tử của nó."

"Làm thế tử cái gì," Đường Thư Nghi có chút bất mãn, mặc dù nhi tử của nàng không phải mọi mặt đều tài giỏi xuất chúng, nhưng cũng coi như là một thanh niên tài tuấn.

Tiêu Hoài mỉm cười: "Nàng yên tâm, bây giờ Tây Bắc đã ổn định, chỉ là vài tên thổ phỉ, không có nguy hiểm gì lớn đâu."

Đường Thư Nghi biết mình đã quá lo lắng, nhưng là một người mẹ, con trai sắp phải ra trận, sao có thể không lo lắng được. Nhưng nàng cũng hiểu, cho dù có lo lắng thế nào, hài tử lớn rồi cũng phải được tung ra ngoài, nếu không làm sao nên tài.

Trước khi Tiêu Ngọc Minh lên đường, Tạ nhị phu nhân đã dẫn Tạ Hi Hoa đến phủ Định Quốc Công. Đường Thư Nghi sắp xếp cho đôi phu thê sắp cưới gặp mặt. Lúc này, cả hai đang ngồi trong đình nghỉ chân tại hoa viên để trò chuyện. Sau lần định thân, đôi trẻ cũng đã gặp mặt không ít lần, nên không còn ngại ngùng như lúc ban đầu.

Tiêu Ngọc Minh cầm một miếng điểm tâm đưa cho Tạ Hi Hoa: "Từ Thượng Kinh đến Tây Bắc, trên đường sẽ đi qua rất nhiều nơi, nếu ta gặp được thứ gì hay ho, ta sẽ phái người mang đến cho nàng."

Tạ Hi Hoa vừa ăn điểm tâm vừa gật đầu. Sau đó, nàng đặt một gói đồ trước mặt hắn: "Ta may vài bộ y phục cho chàng."

Tiêu Ngọc Minh cười hì hì mở gói đồ ra. Thấy có hai bộ, một bộ màu xanh đậm và một bộ màu đen. Hắn cầm lên ướm thử vào người mình, rồi nói: "Màu này rất tốt, chống bẩn." Sau này ở trong quân doanh, hắn hoàn toàn không thể mặc những màu sắc sạch sẽ kia được.

Tạ Hi Hoa mỉm cười. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy cũng không xấu hổ, hắn đi tới trước mặt Tạ Hi Hoa, ngồi xuống: "Ta đến Tây Bắc, sẽ phái người dọn dẹp trạch tử ở đằng kia. Nếu nàng có bất kỳ yêu cầu gì, lúc đó cứ viết thư nói với ta."

Tạ Hi Hoa biết hắn đang mong nàng viết thư cho hắn, nhưng nàng ấy giả vờ không hiểu, đáp: "Ta thế nào cũng được."

Tiêu Ngọc Minh: "..."

Hắn gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên nói gì. Thấy hắn lộ ra vẻ ngốc nghếch như vậy, Tạ Hi Hoa lại bật cười thành tiếng. Tiêu Ngọc Minh biết nàng ấy đang trêu mình, nhưng cũng không hề tức giận, mà lại dựa sát vào nàng hơn một chút, "Sau khi đến đó ta sẽ viết thư cho nàng."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trái tim Tạ Hi Hoa lúc này vừa ấm áp, vừa đong đầy. Nàng mỉm cười đáp: "Được."