Lại qua một đoạn thời gian, sắp đến đại hôn của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc. Mặc dù Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã phân ra ngoài, nhưng bên phía bọn họ không quen với phong tục và các mối quan hệ ở Thượng Kinh, Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều đi qua giúp đỡ.
Hôm nay ăn sáng xong, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh đến chỗ Tiêu Dịch Nguyên bọn họ. Nàng lấy ra cuốn sổ ghi chép các mối quan hệ ở Thượng Kinh đưa cho Lục thị, sau đó bảo Giai Ninh nói chi tiết với bọn họ. Sau khi nói xong, đã gần đến giờ ăn trưa, Lục thị giữ bọn họ lại ăn trưa. Đường Thư Nghi thấy buổi chiều còn có việc cần làm nên đã ở lại.
Đồ ăn dọn lên bàn, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện. Đào thị ngồi bên cạnh Giai Ninh, nàng ta mỉm cười hỏi Giai Ninh: "Quận chúa đã có thai chưa?"
Câu nói này làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh, sau đó liền nghe thấy tiếng Lục thị mắng nàng ta: "Có đồ ăn còn không lấp được miệng ngươi à?"
Đào thị biết mình có lẽ đã nói lời không phải, nhưng nàng ta thực sự không có ý gì khác. Trước kia ở trong thôn, tiểu tức phụ nhà ai kết hôn đã vài tháng mà chưa có tin tức mang thai, mọi người đều sẽ hỏi thăm đôi chút. Nàng ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu, nào ngờ lại thành ra nói sai.
"Ta không hề gấp gáp chuyện ôm tôn tử," Đường Thư Nghi lúc này lên tiếng: "Chỉ cần tình cảm của hai tiểu phu thê chúng nó tốt, khi nào sinh hài tử cũng được."
Khuôn mặt Giai Ninh thoáng ửng hồng, cúi đầu xuống. Lục thị lại hung hăng trừng mắt nhìn Đào thị, sau đó mỉm cười nói với Đường Thư Nghi: "Ngài nói phải."
Màn kịch nhỏ qua đi, mọi người lại tiếp tục dùng bữa, chỉ là bầu không khí đã không còn tốt đẹp như ban đầu. Buổi chiều làm xong việc cần làm, Đường Thư Nghi đưa Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu về phủ.
Đến Thế An Uyển, nàng nắm lấy tay Giai Ninh và nói: "Những gì ta vừa nói ở bên ngoài đều là thật lòng, ta thật sự không nóng vội muốn ôm tôn tử. Hơn nữa, hai con mới tân hôn, nên tự mình có cuộc sống ngọt ngào của riêng, chuyện hài tử có thể để sau rồi bàn."
"Tạ ơn mẫu thân," Giai Ninh hơi đỏ mặt nói, "Con và Ngọc Thần cũng… cũng chưa hề bàn đến chuyện sinh hài tử."
Sau đại hôn, hai người họ như chim sắt hòa minh, nồng nàn tình tứ, thời gian mỗi ngày quấn quýt bên nhau còn không đủ, làm sao có thể nghĩ đến chuyện sinh hài tử.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Còn nữa, chuyện sinh hài tử này là của phu thê hai con, khi nào sinh, sinh mấy đứa đều do hai con tự quyết định, ta và Quốc Công gia sẽ không quản, người ngoài càng không có quyền xen vào."
Vẻ mặt Giai Ninh thoáng nét xúc động, nàng ấy nắm lấy cánh tay Đường Thư Nghi, thân thiết nói: "Cảm ơn mẫu thân."
Đường Thư Nghi khẽ vuốt đầu nàng ấy, "Chỉ cần con sống hòa thuận vui vẻ với Ngọc Thần, chuyện khác đều không quan trọng."
"Ngọc Thần chàng ấy rất tốt." Giai Ninh nhỏ giọng nói, trên mặt mang theo nét thẹn thùng.
Đường Thư Nghi nhìn gương mặt nàng ấy tràn đầy hạnh phúc, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Nàng thực sự không quan tâm khi nào hai nhi tử sinh hài tử, hay có sinh được hài tử hay không. Đôi khi nàng thấy có một vài người làm mẹ chồng thật kỳ lạ, tại sao lại thích giục sinh con như vậy. Có tôn tử đối với bọn họ mà nói có thể mang lại bao nhiêu lợi ích? Chẳng qua chỉ là thêm một vài đứa trẻ chạy nhảy dưới chân mà thôi. Nếu gia cảnh giàu có, còn có người trông trẻ giúp, nếu gia cảnh không tốt, chính mình lại phải vất vả nuôi dạy con cái, chẳng phải là tự rước thêm phiền phức sao?
Về phần nối dõi tông đường, đó chẳng phải là vấn đề nam nhân nên suy nghĩ sao? Nhưng thường thì mẹ chồng lại là người giục sinh đẻ.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, cảm thấy Tiêu Ngọc Thần sắp từ Hàn Lâm viện trở về, Đường Thư Nghi liền bảo Giai Ninh quay về. Nàng dựa vào ghế gấm, cầm sách lên đọc, Thuý Trúc và Thuý Vân ở bên cạnh hầu hạ.
Nhìn xem, việc chăm sóc tôn tử nào có an tĩnh và thoải mái bằng việc đọc sách.
Bên này, Giai Ninh trở về Thanh Phong Uyển, vừa mới thay xiêm y xong, Tiêu Ngọc Thần đã về đến. Nghe nói nàng ấy đang ở tẩm thất, hắn cũng nhanh chân đi về phía tẩm thất. Giai Ninh nhìn thấy hắn, mỉm cười tiến lên nói: "Chàng về rồi."
Tiêu Ngọc Thần khẽ "ừm" một tiếng, nắm lấy tay nàng hỏi: "Hôm nay nàng ở phủ có tốt không?"
Giai Ninh gật đầu: "Hôm nay con cùng mẫu thân đến trạch tử bên kia giúp đỡ một vài chuyện."
Hai người sánh vai, cùng nhau ngồi xuống ghế gấm. Giai Ninh khẽ khàng kể lại những chuyện đã xảy ra trong ngày. Tiêu Ngọc Thần mỉm cười lắng nghe. Khi Giai Ninh nhắc đến việc Đào thị hỏi nàng có m.a.n.g t.h.a.i hay chưa, ban đầu hắn có chút sững sờ, sau đó sắc mặt trầm xuống: "Lát nữa ta sẽ nói chuyện này với Tiêu Dịch Nguyên."
Giai Ninh hiểu rằng hắn muốn ra mặt thay mình, khóe môi nàng càng cong lên cao hơn. Nàng nói: "Không cần đâu, thiếp nghĩ về nhà hắn sẽ tự biết chuyện này. Chỉ là mẫu thân nói..."
Nàng tựa người ra sau, dựa vào lòng Tiêu Ngọc Thần, nhẹ giọng kể lại những lời Đường Thư Nghi đã nói. Sau đó, nàng nói: "Mẫu thân thật sự rất tốt."
Tiêu Ngọc Thần ôm lấy nàng, đặt môi lên tai nàng thì thầm: "Ta cũng không muốn có hài tử sớm như vậy, ta muốn ở bên nàng."
Giai Ninh nhìn hắn, mỉm cười: "Thiếp cũng vậy."
Tiêu Ngọc Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lòng càng thêm nồng cháy, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.......
Ngày hôm sau, Tiêu Dịch Nguyên đến phủ Định Quốc Công để tạ lỗi. Vừa về đến nhà hôm qua, Lục thị đã kể lại mọi chuyện Đào thị đã làm. Hắn cũng vô cùng tức giận. Việc Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa có m.a.n.g t.h.a.i hay không, liên quan gì đến nàng ta? Hắn tìm gặp Đào thị, nghiêm khắc khiển trách nàng ta một hồi, còn phạt cấm túc một tháng. Sáng sớm nay, hắn liền qua đây để xin lỗi. Về chuyện này, Đường Thư Nghi không nói gì, có tha thứ hay không còn phải xem ý của Giai Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ thấy Giai Ninh nở một nụ cười đúng mực: "Chuyện không có gì to tát, chúng ta đều là người một nhà, thiếp hiểu tính tình của bá nương mà."
Tiêu Dịch Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết hơi đã nghe Giai Ninh nói tiếp: "Chỉ là tính tình của bá nương, người một nhà chúng ta không để ý, nhưng nếu bá nương đắc tội với người ngoài, chung quy lại cũng sẽ gây phiền phức."
Tiêu Dịch Nguyên nắm chặt tay, đáp: "Đúng vậy." Hắn cũng chỉ có thể đồng tình như vậy.
Giai Ninh nhìn hắn, rồi nói: "Nếu không thì thế này đi, để bá nương học thêm quy tắc, biết nên làm thế nào để đối nhân xử thế, làm sao để qua lại với người khác." Vừa nói, nàng vừa nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Mẫu thân nghĩ sao?"
Đường Thư Nghi gật đầu, sau đó hỏi Tiêu Dịch Nguyên: "Dịch Nguyên, cháu thấy thế nào?"
Tiêu Dịch Nguyên đương nhiên là đồng ý, thậm chí còn đứng dậy cảm ơn Đường Thư Nghi và Giai Ninh. Về việc liệu Đào thị học quy củ có phải chịu khổ hay không, hắn cảm thấy chuyện này có thể xem nhẹ. Không phải hắn không hiếu thảo, mà là vị mẫu thân này của hắn, nếu không được mạnh mẽ chỉnh đốn một phen, nói không chừng sẽ gây ra họa lớn.
Nói xong mọi chuyện, Tiêu Dịch Nguyên cáo lui. Đường Thư Nghi mỉm cười hỏi Giai Ninh: "Con định để ai dạy quy tắc cho nàng ta?"
Giai Ninh đáp: "Chúng ta vào cung mời ma ma. Trong cung có rất nhiều ma ma nghiêm khắc và có quy củ." Nàng ấy không hề kiêng dè, để Đào thị học quy tắc chính là muốn chỉnh đốn nàng ta.
Đường Thư Nghi bật cười: "Được rồi, hai ngày rồi con chưa vào cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu, lát nữa phái người đưa thẻ bài vào trong cung nhé."
"Vâng."
Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau mỉm cười. Khoảnh khắc này, cả hai đều cảm thấy hài lòng về đối phương. Bọn họ đều không phải là những người dễ dàng chịu thiệt.
Ngày hôm sau, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau vào cung, trò chuyện với Thái hoàng thái hậu một hồi, sau đó dẫn theo hai vị ma ma nghiêm khắc nhất trong cung trở về. Buổi chiều, hai vị ma ma này liền xuất hiện trước mặt Đào thị.......
Những ngày tiếp theo của Đào thị đương nhiên sẽ không dễ dàng. Cho đến cả đại hôn của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc, hai vị ma ma vẫn luôn đi theo Đào thị. Phỏng chừng sau này, hai vị ma ma này đều sẽ vẫn luôn đi theo bên cạnh Đào thị.
Một ngày náo nhiệt tưng bừng trôi qua, Lục thị gọi Đào thị đến trước mặt nói: "Dịch Nguyên đã cưới tức phụ về, ngươi vui rồi chứ."
Đào thị gật đầu, nhi tức phụ có xuất thân tốt, của hồi môn nhiều, hơn nữa nhi tử còn thích nàng ấy, nàng ta tất nhiên vui vẻ vô cùng.
"Chúng ta đến từ nông thôn, phong tục tập quán ở Thượng Kinh chúng ta đều không hiểu." Lục thị nhìn Đào thị lại nói: "Sau này mọi chuyện trong nhà học theo phủ Định Quốc Công, Quốc Công phu nhân không để nhi tức phụ sớm khuya chăm sóc phụ mẫu, không cần nhi tức phụ hầu hạ, chúng ta tất nhiên cũng không cần."
Đối với vấn đề này, Đào thị đã chuẩn bị tinh thần, không do dự mà đồng ý. Lục thị lại nói: "Nên sống chung với nhi tức phụ như thế nào, học hỏi Quốc Công phu nhân nhiều một chút."
Đào thị lại gật đầu, trải qua sự dạy dỗ của hai vị ma ma, nàng ta đã biết sự quan trọng của nhi tức phụ này với nhi tử, với cái nhà của mình. Bây giờ suy nghĩ của nàng ta là, chỉ cần nhi tức phụ không đến tìm nàng ta gây chuyện, nàng ta tuyệt đối sẽ không kiếm chuyện với nhi tức phụ.
Ngày hôm sau, con dâu mới kính trà, Đường Thư Nghi đợi Đường An Lạc kính trà xong, kéo nàng ấy nói chuyện riêng. Hỏi nàng ấy từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay như thế nào, Đường An Lạc thẹn thùng kể lại cẩn thận chi tiết. Đường Thư Nghi nghe thấy Lục thị và Đào thị đều không cần nàng ấy hầu hạ, còn nói không cần nàng ấy mỗi ngày sáng chiều đều phải đến chăm sóc, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm.
Chẳng qua nàng vẫn nói: "Sau này nếu như chịu phải oan ức gì, hoặc gặp chuyện khó khăn cứ nói với ta."
Đường An Lạc nắm lấy cánh tay nàng gật đầu: "Cháu biết rồi cô cô."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi bọn họ liền về phủ Định Công.
Giờ phút này, Trần thái phi ngồi trước mặt Thái hoàng thái hậu, cầm khăn tay rơi nước mắt, "..... Điệt tử kia của ta trước giờ nhát gan, nếu như nói nó không làm tốt nhiệm vụ chắc chắn là có, như nói nó tham ôm còn tham ô nhiều tiền như vậy chắc chắn là chuyện không thể nào."
Vẻ mặt Thái hoàng thái hậu mang theo bất lực, "Ta nghe nói vụ án này là do Đại Lý Tự điều tra, nhân chứng vật chứng đều có đủ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Là có người vu oan đổ tội," Trần thái phi vội vàng nói: "Án tham ô này có khả năng nó cũng tham gia vào, nhưng nó chắc chắn không phải chủ mưu, nó không có gan cũng không có năng lực đó. Thái hoàng thái hậu, cầu xin ngài nói với Hoàng thượng, tha cho nó được không."
Thái hoàng thái hậu nặng nề thở dài một hơi: "Hậu cung không được phép can thiệp vào triều chính, chuyện ở trên triều ta quản không được, cũng không thể quản."
"Thái hoàng thái hậu, cầu xin ngài..."
Trần thái phi đứng dậy quỳ gối trước mặt Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu ngồi đó không nhúc nhích, bà ấy nhìn Trần thái phi nói: "Ngươi bái Phật nhiều năm, sao lại không nhìn rõ mọi chuyện chứ? Những người Trần gia kia là thật sự hiếu thuận với ngươi hay là lợi dụng ngươi, ngươi không cẩn thận suy nghĩ sao?"
Trần thái phi bị nói đến sững sờ, Thái hoàng thái hậu thấy bà ấy vẫn còn hồ đồ như vậy, cũng không nhiều nữa, bà ấy lại nói: "Trở về đi, cẩn thận suy nghĩ lời của ta nói. Về sau không cần gửi thẻ bài vào cung nữa, ta sẽ không gặp ngươi nữa."