Trần thái phi ngồi liệt ở đó, Thái hoàng thái hậu phái người nâng bà ấy dậy tiễn ra khỏi cung, sau đó nói với ma ma bên cạnh: "Bà ấy cả đời này đều không hiểu rõ, có thể giữ được cái mạng sống đến bây giờ cũng là may mắn của bà ấy."
Ma ma nói: "Chủ yếu cũng là năm đó bà ấy không được sủng ái, khó khăn lắm mới m.a.n.g t.h.a.i lại bị sảy mất, không có uy hiếp."
Thái hoàng thái hậu buông xuống một tiếng thở dài, giọng đầy áy náy: "Mong rằng bà ấy sẽ không còn làm những chuyện hồ đồ như vậy nữa."
Đường Thư Nghi rất nhanh đã từ miệng Tiêu Hoài biết được tin Trần Thái Nhiên phạm tội tham ô bị tống giam. Nghe xong, nàng nhíu mày hỏi: "Hơn 20 vạn lượng bạc, Trần Thái Nhiên có bản lĩnh lớn đến vậy sao?"
Loại tội danh tham ô này không phải ai cũng làm được. Để có thể tham ô một số tiền lớn đến hơn 20 vạn lượng bạc, kẻ đó cần phải có trí thông minh nhất định. Một kẻ dễ dàng bị người khác lợi dụng như Trần Thái Nhiên, liệu có thể có đầu óc để thực hiện hành vi tham ô lên đến con số đó không?
Tiêu Hoài nghe lời nàng nói xong, mỉm cười đáp: "Lần này là theo manh mối mà tra ra một vụ án lớn. Vốn dĩ Hoàng thượng chỉ muốn điều tra Trần Thái Nhiên để răn đe hắn ta, cũng là hành động 'giết gà dọa khỉ', nhưng không ngờ lại lần ra một vụ án tham ô chấn động đến vậy."
"Chủ mưu thực sự không phải là Trần Thái Nhiên, đúng không?" Đường Thư Nghi dò hỏi.
Tiêu Hoài lắc đầu: "Đúng như nàng nói, hắn ta không có cái đầu đó. Nhưng hiện tại, mọi chứng cứ đều chỉ về phía hắn. Rất rõ ràng, hắn ta đã trở thành con tốt thí rồi."
"Vậy đã điều tra ra kẻ chủ mưu thực sự là ai chưa?" Đường Thư Nghi tiếp tục hỏi.
Tiêu Hoài lắc đầu: "Tạm thời có một chút manh mối, nhưng người đó hiện tại tạm thời không thể động đến. Ý của Hoàng thượng là vụ án bề ngoài đến đây là kết thúc, Trần Thái Nhiên chính là chủ mưu. Còn về kẻ kia, chúng ta sẽ từ từ xử lý sau."
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng, sau đó nói: "Về phương diện nhẫn nại, không có mấy người có thể vượt qua được Hoàng thượng."
Ngay cả trong hoàn cảnh ngặt nghèo ở lãnh cung, hắn còn có thể nhẫn nhịn được, huống chi là hiện tại.
Đại Càn Triều, từ khi khai quốc đến nay, dù mới chỉ trải qua vài thập niên, nhưng quan hệ triều chính đã trở nên vô cùng phức tạp và rối ren. Cho dù Tiêu Hoài nắm giữ binh quyền và hết sức nâng đỡ Lý Cảnh Tập, nhưng nếu như Lý Cảnh Tập muốn ngồi vững trên ngai vàng này, đó tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Chẳng qua, Đường Thư Nghi cũng không quá lo lắng cho hắn. Nàng tin tưởng Lý Cảnh Tập có đủ năng lực để làm được điều đó. Mà Lý Cảnh Tập trong khoảng thời gian này, có thể nói là dốc hết tâm huyết, không chỉ để học hỏi thêm nhiều kiến thức mới, mà còn để đấu trí đấu dũng với những 'lão hồ ly' trong triều đình.
Trong lúc hắn bận rộn như vậy, Tiêu Ngọc Minh đã chuẩn bị lên đường đến Tây Bắc. Vào ngày khởi hành, cả nhà và Tạ Hi Hoa đều ra ngoài thành tiễn hắn. Những lời dặn dò cần thiết đều đã được nói từ trước. Khi sắp lên đường, Đường Thư Nghi chỉ vỗ vỗ cánh tay hắn, ôn tồn nói: "Trên đường đi, con nhớ chú ý an toàn, đến nơi thì viết thư về nhà nhé."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu, sau đó nhìn Tạ Hi Hoa đang đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Ta cũng sẽ viết thư cho nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khuôn mặt Tạ Hi Hoa lập tức ửng hồng. Đường Thư Nghi ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười. Mọi người xung quanh cũng không khỏi mỉm cười. Tạ Hi Hoa đỏ mặt trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, còn hắn thì chỉ mở miệng cười toe toét.
"Được rồi, con mau đi đi." Tiêu Hoài nói.
Tiêu Ngọc Minh lên tiếng nói "Con đi đây", xoay người liền nhảy lên ngựa, sau đó thúc ngựa rời đi. Đường Thư Nghi và những người khác nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất rồi mới quay người rời đi.
Thiếu vắng đi một người, Đường Thư Nghi cảm thấy căn nhà dường như trống rỗng hơn rất nhiều. Tiêu Hoài nghe nàng cảm thán, liền nói: "Nàng nên hiểu, cuối cùng vẫn chỉ có ta ở bên cạnh nàng."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đường Thư Nghi mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hôm nay, có vài cỗ xe ngựa tiến vào kinh thành Thượng Kinh. Vốn dĩ, chỉ có vài cỗ xe ngựa thì sẽ không có ai quá chú ý. Nhưng người đi trước mở đường lại là thị vệ và thái giám của cung đình, điều này không thể không khiến người ta phải chú ý. Có người tò mò dò hỏi một chút mới biết, người ngồi trong những cỗ xe ngựa này chính là nhà cữu cữu ruột của đương kim Hoàng thượng.
Dù sao đi nữa, xét theo một khía cạnh nào đó, bọn họ cũng không hẳn được xem là thân thích của Hoàng thượng. Dù sao đương kim Hoàng thượng là kế thừa ngôi vị từ Tiêu Dao Vương, mà Tiêu Dao Vương trước khi cưới vợ thì đương kim Hoàng thượng cũng chưa có bên ngoại nào cả.
Chỉ là nhìn tình hình hiện tại, Hoàng thượng dường như muốn nhận lại vị cữu cữu này. Điều này cũng không có gì khó hiểu, xét cho cùng, năm đó khi Minh phi bị oan, đương kim Hoàng thượng mới chỉ lên bốn tuổi, chắc chắn là có tình cảm sâu nặng với Minh phi. Việc chăm sóc cho huynh đệ của Minh phi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Minh gia hồi kinh đã tạo ra những gợn sóng không hề nhỏ tại kinh thành Thượng Kinh.
Vài chiếc xe ngựa của Minh gia dừng lại trước một trạch viện, trên tấm biển treo trước cửa là hai chữ Minh phủ, đây chính là trạch viện từng thuộc về Minh gia lúc trước. Người của Minh gia xuống xe, đứng ở cổng nhìn cánh cửa lớn màu son, ai nấy đều không khỏi cảm khái. Thậm chí ánh mắt của Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia cũng thoáng ướt át.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng họ cũng đã trở về. Trước đây, bọn họ đã từng cho rằng nhà mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội quay lại nữa.
"Minh đại lão gia, Minh nhị lão gia, hai vị mau vào trong." Một thái giám mỉm cười nói.
Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia gật đầu, dẫn theo người nhà bước vào trạch viện. Họ nhìn thấy hành lang dọc theo mỗi căn phòng trong trạch viện đều được chăm sóc tỉ mỉ, từng cây hoa, ngọn cỏ đều được chăm chút cẩn thận, khiến lòng họ càng thêm phần nhẹ nhõm.
Bước vào đại sảnh, thái giám mỉm cười nói: "Hoàng thượng đã hạ chỉ dụ, đem toàn bộ tài sản trước đây bị tịch thu trả lại. Ngày mai sẽ có người đến đối chiếu với hai vị lão gia."
Minh đại lão gia nghe xong liền nói: "Hoàng thượng thật là một đứa trẻ ngoan."
Thái giám nghe lời này, thần sắc hơi sững lại, sau đó bật cười không thành tiếng. Minh nhị lão gia có chút không hài lòng liếc nhìn đại ca mình, rồi quay sang nói với thái giám: "Ngày mai chúng tôi sẽ vào cung để tạ ơn."