Việc phân gia không hề đơn giản, không thể chỉ đơn thuần là cầm sổ sách lên rồi chia đồ vật. Sản nghiệp của phủ Định Quốc Công vô số kể, từ đất đai, cửa hàng, điền trang, trạch viện cho đến vô vàn châu báu. Tất cả những tài sản này đều phải được định giá cẩn thận, sau đó mới chia thành ba phần tương đương.
Thậm chí, cùng là một mảnh đất, một cửa hàng hay một trạch viện, nhưng nếu vị trí khác nhau thì giá trị cũng sẽ khác nhau. Chưa kể đến giá trị của những món châu báu kia cũng cần phải được tính toán tỉ mỉ. Chính vì vậy, khoảng thời gian sắp tới, cả chủ tử lẫn nô bộc của phủ Định Quốc Công đều sẽ vô cùng bận rộn.
Chớp mắt, một tháng đã trôi qua. Sau bữa cơm, Đường Thư Nghi nói với Giai Ninh và Tạ Hi Hoa: "Hai ngày nữa sẽ là ngày phân gia. Hai con hãy gọi phụ mẫu và các vị trưởng bối bên nhà chồng đến đây, chúng ta sẽ cùng nhau phân chia tài sản trong quỹ chung trước sự chứng kiến của mọi người."
Giai Ninh và Tạ Hi Hoa đều biết rõ, chuyện này các nàng chỉ có thể nghe theo, vì vậy chỉ gật đầu đáp đã rõ. Sau khi trò chuyện thêm một lát, đám con cháu cáo từ rồi rời đi. Sau đó, Giai Ninh và Tạ Hi Hoa đều trở về nhà mẹ đẻ để bàn bạc về chuyện phân gia.
Một ngày sau, phu thê Tạ nhị gia và phụ tử Đoan thân vương đều đã có mặt tại phủ Định Quốc Công từ sớm. Mọi người cùng tập trung đông đủ trong sảnh đường. Sau một hồi hàn huyên, Tiêu Hoài lên tiếng: "Lũ trẻ giờ đã lớn, đến lúc phải học cách quản lý cơ ngơi của riêng mình. Vì vậy, ta và phu nhân quyết định sẽ phân chia tài sản của gia tộc cho ba đứa con."
Mặc dù Tạ nhị gia và Đoan thân vương đều tỏ ra kinh ngạc trước quyết định phân gia sớm của phu thê Định Quốc Công, nhưng họ đều là người ngoài. Việc họ được mời đến hôm nay chỉ đơn thuần là để làm nhân chứng, nhằm tránh những tranh chấp có thể xảy ra sau này.
Tuy nhiên, khi nghe Tiêu Hoài nói muốn phân chia tài sản cho cả ba người con, bao gồm cả nữ nhi, họ lại càng kinh ngạc hơn. Bởi lẽ, ở Đại Càn, nữ tử không có quyền tham dự vào việc phân chia tài sản của gia tộc. Dù cho có yêu thương con gái đến đâu, cao lắm cũng chỉ có thể cho thêm của hồi môn hậu hĩnh khi nàng xuất giá mà thôi.
Chung quy lại vẫn là câu nói cũ, đây là chuyện phủ Định Quốc Công phân gia, người ngoài không có quyền bàn luận. Hơn nữa, dù Định Quốc Công phu nhân có chia cho Tiêu Ngọc Châu nhiều tài sản đến đâu, thì những thứ đó cũng không lọt vào mắt của phu thê Tạ nhị gia hay Đoan thân vương.
Lý do thứ nhất, đó là vì Tạ gia hay phủ Đoan thân vương đều không thiếu tiền, hiển nhiên sẽ không để những thứ tài sản nhỏ nhoi này vào mắt. Lý do thứ hai, cho dù là Tiêu Ngọc Thần hay Tiêu Ngọc Minh, tương lai đều xán lạn, tất cả đều có năng lực tự mình tranh đoạt một phần gia nghiệp.
Vì vậy, khi nghe Tiêu Hoài nói, phu thê Tạ nhị gia chỉ mỉm cười đồng ý.
"Tài sản trong quỹ chung đã được người của chúng ta chỉnh lý xong, mọi người có thể xem qua." Tiêu Hoài nói, đoạn sai người đưa cho mỗi người một phần sổ sách.
Tạ nhị gia và Tạ nhị phu nhân chỉ nhìn sơ qua, Đoan thân vương tùy ý lật hai trang rồi đặt sang một bên, Lý Cảnh Hạo cũng tùy tiện xem lướt qua. Họ chỉ là nhân chứng, hơn nữa còn tin tưởng Định Quốc Công phu thê sẽ không thiên vị, nếu giờ mà xem kỹ sổ sách, sẽ giống như đang tính toán chi ly.
Đương nhiên, Đoan thân vương hoàn toàn không có kiên nhẫn để xem.
Đợi mọi người xem xong, Tiêu Hoài lại sai người phân chia phương án phân phối tài sản và nhân thủ, lúc này Đường Thư Nghi mới nói:
"Tài sản trong quỹ chung đều chia đều cho ba huynh muội, giá trị của điền sản, cửa hàng và của cháu báu đều được tính theo giá trị hiện tại, có thể sẽ có chút chênh lệch, nhưng sẽ không quá lớn. Nếu như có ý kiến gì, bây giờ các con có thể nói ra."
Giọng nói của nàng vừa dứt, Tiêu Ngọc Thần lập tức nói: "Nhi tử không có dị nghị."
Tiêu Ngọc Minh cũng vội vàng nói: "Con cũng không có."
"Con... Con không nên được phân nhiều như vậy." Tiêu Ngọc Châu nói.
Theo lẽ thường khi phân gia, nàng ta không có quyền tham dự vào chuyện chia tài sản, bây giờ nàng vừa cảm động vừa lo lắng. Nàng lo lắng các ca ca và tẩu tử vì chuyện phân gia mà trong lòng có khúc mắc.
Nhưng lúc này Đường Thư Nghi nói: "Con cũng giống như hai vị ca ca, đều là hài tử của chúng ta, con đương nhiên cái gì cũng nên giống hai vị ca ca con."
Giọng điệu của nàng hợp tình hợp lý, đồng thời không cho phép người khác nghi ngờ.
"Bọn con mọi chuyện đều nghe lời phụ thân mẫu thân." Giai Ninh vội vàng biểu đạt.
"Vâng, mẫu thân nói đúng." Tạ Hi Hoa cũng lập tức phụ họa.
Cũng không phải là hai người các nàng coi tiền như rác, phân gia như vậy các nàng không có dị nghị, thứ nhất là vì đồ vật phân cho Tiêu Ngọc Châu không ít, nhưng vẫn chưa nhiều đến mức có thể làm cho gia trạch bất an.
Thứ hai, cuộc sống sau khi gả vào phủ Định Quốc Công tốt biết bao, các nàng hiểu rõ hơn ai hết, thật sự không cần phải vì chút tiền tài này mà làm mọi người không vui, đ.á.n.h vỡ cuộc sống tốt đẹp hiện tại.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài rất hài lòng với thái độ của bọn họ, mấy đứa con đều không phải là người chỉ biết tính toán thiệt hơn, có cái nhìn nông cạn.
"Vậy được, nếu các con không có dị nghị, vậy cứ phân chia như vậy." Đường Thư Nghi lại nói: "Ngày mai chúng ta đến nha môn làm thủ tục."
Chuyện phân gia đến đây là kết thúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài giữ phu thê Tạ nhị gia và Đoan thân vương ở lại ăn cơm trưa. Đoan thân vương muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hoài thật sự có chút nhút nhát. Nhưng phu thê Tạ nhị gia đều ở lại, hắn ta sợ mình nói rời đi sẽ khiến Tiêu Hoài không vui, chỉ có thể cố nén ở lại.
623 ---
Cách bữa trưa còn một khoảng thời gian, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài tạo cơ hội cho Tạ nhị gia cùng Đoan thân vương tiện có thể nói chuyện riêng với Tạ Hi Hoa và Giai Ninh. Rốt cuộc phân gia không phải chuyện nhỏ, hẳn là bọn họ có vài lời muốn tâm sự.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về Thế An Uyển, khoan thai ngả lưng trên đài vọng cảnh, Đường Thư Nghi cười nói: "Trước kia có một vị đồng nghiệp, con gái nhà nàng ấy thi đậu đại học đến thành phố khác học, những ngày đó nàng ấy mỗi ngày đi làm đều vui vẻ ngân nga, nói cuối cùng cũng thoải mái, có thể hưởng thụ cuộc sống mình muốn, ta bây giờ cũng có loại cảm giác đó."
Tiêu Hoài cười lớn, hắn cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
"Khi nào chúng ta xuất phát?" Hắn hỏi.
"Chờ Giai Ninh sinh xong." Đường Thư Nghi đáp: "Đến lúc đó chúng ta không cần quá gấp gáp, cứ vừa đi đường vừa chơi, nếu như thích chỗ nào còn có thể ở lại đó một đoạn thời gian."
"Được." Tiêu Hoài tự nhiên không phản đối, hắn còn nói thêm: "Lát nữa ta sẽ lên kế hoạch lộ trình."
Hai người nghĩ đến cuộc sống an nhàn sau này, tâm tình thật sự vui vẻ và nhẹ nhàng.
Đều là người nhà, bữa cơm trưa không cần phải chia bàn, mọi người náo nhiệt vui vẻ cùng nhau dùng bữa. Sau đó, phu thê Tạ nhị gia cùng phụ tử Đoan thân vương cáo từ.
Trên đường về nhà, Tạ nhị phu nhân nói: "Suy nghĩ kỹ, phân tài sản sớm thực sự rất tốt, giữa mỗi phòng sẽ không vì tranh đoạt tài sản trong nhà mà nảy sinh mâu thuẫn, ngày thường mỗi người tự sử dụng tiền của mình, sẽ không phát sinh quá nhiều chuyện bất công, phu thê Định Quốc Công cũng nhàn nhã hơn."
"Nhưng có bao nhiêu người có thể nghĩ thông như phu thê Định Quốc Công chứ?" Tạ nhị gia nói: "Quyền lực và tiền tài là nền tảng của thực lực, chỉ cần nắm hai thứ đó trong tay, mới có quyền hành. Nếu như phân sớm, uy nghiêm của người cầm quyền trong gia tộc liền suy giảm, nói chuyện làm việc cũng thiếu đi sức mạnh."
Tạ nhị phu nhân thở dài, nhưng lập tức lại cười: "Dù sao Hi Hoa có thể tự làm chủ cuộc đời mình từ sớm, cũng là chuyện vô cùng tốt."
Đừng nói là ở Thượng Kinh, cho dù là toàn bộ thiên hạ, tuyệt đại đa số nữ tử sau khi gả đi, đều phải mất nhiều năm mới có thể làm chủ được trong nhà. Giống như nàng ấy hiện tại, đã hơn mấy chục tuổi rồi, có đôi khi cũng phải nhìn sắc mặt người khác.
Phân gia xong cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý, như quản lý điền trang, cửa hàng các thứ, đều phải tiến hành bàn giao. Tuy nhiên, chuyện phân gia lần này rất công bằng, cả nhà không có mâu thuẫn, tin tưởng lẫn nhau, lúc bàn giao dễ dàng hơn rất nhiều, để quản sự ban đầu trực tiếp đến báo cáo với chủ tử mới là được, không cần phải đổi quản sự.
Mà sau khi Lý Cảnh Tập nghe tin phủ Định Quốc Công phân gia, Tiêu Ngọc Châu cũng được chia đều tài sản, hắn liền ban thưởng rất nhiều cho phủ Định Quốc Công. Hơn nữa, những phần thưởng này được chia thành bốn phần, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài một phần, ba huynh muội mỗi người một phần.
Sau khi Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nhận được phần thưởng, không biết nên khóc hay nên cười, Lý Cảnh Tập thực sự coi mình như con rể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại qua vài ngày, mọi thứ đều ổn định, Tạ Hi Hoa được kiểm tra là đang mang thai, cả nhà lại vui mừng một hồi. Đường Thư Nghi gọi Tiêu Ngọc Minh đến, giải thích với hắn rằng tức phụ m.a.n.g t.h.a.i rồi, có một số việc cần phải biết thông cảm và nhẫn nại nhiều hơn một chút.
Về phần m.a.n.g t.h.a.i nên chú ý những gì, nàng không có kinh nghiệm nên không tùy tiện chỉ dạy, Tạ nhị phu nhân chắc chắn sẽ dặn dò rất nhiều. Chỉ là, nàng vẫn đưa rất nhiều đồ bổ qua chỗ của Tạ Hi Hoa và Giai Ninh.
Dù đã phân gia, của hồi môn của Đường Thư Nghi và tài sản riêng của Tiêu Hoài vẫn còn rất nhiều, hai người vẫn giàu sang phú quý, tiền để mua đồ bổ thân thể cho con dâu đương nhiên không thành vấn đề.
"Vậy cũng tốt, đợi Hi Hoa sinh xong chúng ta lại xuất phát, đỡ cho khi chúng ta không ở Thượng Kinh, Hi Hoa m.a.n.g t.h.a.i sinh hài tử, lại bị người ta nói chúng ta thiên vị." Đường Thư Nghi nói.
Làm cha mẹ phải công bằng như cân đong đo đếm, rất nhiều gia đình không yên ổn cũng vì sự thiên vị của cha mẹ, làm việc thiếu công bằng.
Tiêu Hoài "Ừm" một tiếng, như vậy khi bọn họ ra ngoài du ngoạn cũng bớt đi một phần vướng bận.
Hai người đang nói chuyện, Triệu quản gia đến, bẩm báo Dung Vương đã đến. Tiêu Hoài đứng dậy đi đến tiền sảnh, nhìn thấy Dung Vương vẻ mặt cấp thiết, nhưng khi nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ muốn nói lại thôi. Vốn dĩ là người quen, Tiêu Hoài trực tiếp hỏi: "Ngươi đây là làm sao?" Thật ra thông thường Dung Vương nên về Tây Bắc từ sớm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đi, không biết hắn ở đây lề mề làm gì.
"Ta...." Vẻ mặt Dung Vương đầy vẻ rối rắm và khó xử. Tiêu Hoài thấy vậy thì ngồi xuống uống trà. Qua một lúc lâu sau mới nghe thấy Dung Vương nói: "Ngươi mời phu nhân của ngươi tới đây, ta có chuyện cầu nàng."
Tiêu Hoài cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn phái người đi gọi Đường Thư Nghi đến. Một lúc sau Đường Thư Nghi mang vẻ mặt khó hiểu bước vào, Dung Vương thấy nàng liền lập tức đứng dậy, hai bên hành lễ với nhau. Sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi hỏi: "Có chuyện gì?"
Dung Vương lại lộ ra vẻ mặt rối rắm, nhưng hắn vẫn siết chặt nắm đ.ấ.m nói: "Trường Bình đang mang thai."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều sững sờ, sau đó là chấn kinh. Bọn họ đều không ngờ tới, Trường Bình công chúa lại có dây dưa với Dung Vương, hơn nữa, Trường Bình công chúa lại mang thai. Về phần m.a.n.g t.h.a.i hài tử của ai, không cần nói cũng biết.
Dung Vương nhìn thấy biểu tình chấn kinh của hai người, vừa thẹn lại vừa xấu hổ, nhưng cho dù hổ thẹn muốn c.h.ế.t hắn cũng phải đối mặt! Ai bảo hắn chọc vào tổ tông đó chứ?
"Đệ muội," Để kéo gần quan hệ, Dung Vương còn gọi một tiếng đệ muội. Lại nghe hắn nói: "Trường Bình m.a.n.g t.h.a.i hài tử của ta, chuyện đã xảy ra rồi, ta sẽ không rũ bỏ trách nhiệm, nhưng Trường Bình không có ý định thành thân với ta, cũng không muốn sinh hài tử xong để ta mang đi. Đệ muội nói xem đây là chuyện gì?"
624 ---
Đường Thư Nghi: "..." Nàng có thể nói gì? Có lẽ Trường Bình công chúa ngay từ đầu đã dự định xin giống để sinh hài tử.
"Đệ muội, giữa muội và Trường Bình có quan hệ thân thiết, muội đi khuyên nàng ấy, hoặc là thành thân với ta, hoặc là sinh hài tử xong để ta mang hài tử đi." Dung Vương nhìn Đường Thư Nghi khẩn cầu nói. Hài tử của hắn không thể lưu lạc bên ngoài.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đường Thư Nghi nghe hắn nói xong trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Ta có thể mang suy nghĩ của ngươi nói với công chúa, về phần nàng ấy lựa chọn như thế nào, ta cũng không thể nào cưỡng cầu." Thật ra nếu là nàng, cũng sẽ giữ hài tử rồi đuổi phụ thân đi. Nhưng Trường Bình công chúa chọn người hơi không được tốt cho lắm, Dung Vương cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Dung Vương có chút bất mãn với lời nói của nàng, hắn muốn Đường Thư Nghi nói tận lực khuyên Trường Bình công chúa thành thân với hắn, hoặc là đưa hài tử cho hắn.
Dung vương đứng dậy, cúi sâu người hành lễ với Đường Thư Nghi, giọng khẩn thiết: "Làm phiền đệ muội nói giúp vài lời. Việc thành thân với ta, hoặc là sinh cho ta một hài tử, xét cho cùng đều là chuyện tốt cho nàng ấy cùng hài tử, chẳng phải sao? Nàng ấy là nữ tử, nếu không có hôn phối mà sinh con, người ngoài sẽ bàn tán ra sao, rồi hài tử kia sẽ bị đối xử thế nào?"
Đường Thư Nghi đáp: "Ta sẽ thỉnh ý kiến của Trường Bình công chúa."
Quyết định cuối cùng còn tùy thuộc vào Trường Bình công chúa.
Dung vương nhìn ra, biết rằng Đường Thư Nghi chưa chắc đã thiên vị mình, nhưng trong cả Thượng Kinh này, hắn chỉ có thể nhờ cậy Đường Thư Nghi thuyết phục Trường Bình công chúa. Thời điểm này, tuyệt đối không thể để Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu biết chuyện.
"Đa tạ đệ muội." Dung vương lại cúi đầu hành lễ.
Đường Thư Nghi không chút trì hoãn, lập tức lên xe đến phủ Công chúa. Vừa bước vào viện của Trường Bình công chúa, nàng đã thấy nàng ta đang ung dung tựa vào tháp, xung quanh là vài tiểu nha hoàn đang xoa bóp vai, bóp lưng, còn có ma ma đang dặn dò nàng ta về những điều cần chú ý khi mang thai...
Cảnh tượng này thoải mái vô cùng, tùy ý đến mức nào cũng được. Nghĩ đến vẻ mặt gấp gáp lại có chút xấu hổ của Dung vương, Đường Thư Nghi không khỏi muốn bật cười.
Thấy nàng đến, Trường Bình công chúa xua tay cho người hầu lui ra. Đường Thư Nghi ngồi xuống đối diện, bất lực hỏi: "Ngài chọn ai không chọn, lại đi chọn Dung vương?"
Trường Bình công chúa thay đổi tư thế, thản nhiên nói: "Là hắn tự mình đụng vào, trách nhiệm sao có thể đổ lên đầu ta."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi.
Trường Bình công chúa liền kể lại đầu đuôi câu chuyện giữa nàng ta và Dung vương. Đường Thư Nghi nghe xong chỉ biết cạn lời.
Chuyện bắt đầu từ một buổi cung yến. Hôm đó, Trường Bình công chúa và Dung vương đều có mặt. Được một lúc, cả hai đều cảm thấy nhàm chán nên ra ngoài hít thở không khí. Không ngờ, họ lại đụng mặt nhau ở Ngự Hoa viên. Tuy không quen biết nhau, nhưng họ đều biết đối phương là ai nên đã hành lễ với nhau.
Vốn dĩ sau khi gặp mặt và hành lễ thì nên cáo lui, nhưng cả hai đều đã uống chút rượu, hơi say, không hiểu sao lại nói chuyện một hồi rồi lại thấy nói chuyện rất hợp nhau. Cả hai đều không phải người câu nệ tiểu tiết, nhất thời liền nảy sinh chút tâm tư.
Hai ngày sau cung yến kết thúc, hai người lại tình cờ gặp nhau ở Hồ Quang Tạ. Vốn đã có chút tâm tư, nay lại có chuyện gặp gỡ, hai người liền hẹn nhau uống một chầu rượu. Sau đó, mọi chuyện tất yếu phải xảy ra thì đã xảy ra.
Loại chuyện này, có lần đầu ắt sẽ có lần hai. Dù sao, những ngày tiếp theo, hai người thường xuyên qua lại.
"Ta vốn dĩ không có ý định tìm hắn làm cha cho hài tử của mình," Trường Bình công chúa vẻ mặt bất lực, "Ai ngờ chúng ta lại hợp nhau mọi mặt như vậy. Sau đó ta nghĩ, dù sao ta cũng muốn sinh con, vậy thì sinh một đứa của hắn."
Đường Thư Nghi: "...."
Đường Thư Nghi không thể không thừa nhận, Trường Bình công chúa đúng là người sống phóng khoáng nhất mà nàng từng gặp. Cho dù là ở thời hiện đại, những nữ nhân giàu có b.a.o n.u.ô.i "tiểu thịt tươi" cũng thường giấu giếm, kín đáo, không ai tùy tiện như nàng ta.
Nhưng dù sao, thân phận của Dung vương cũng không giống người thường. Lần này, thật sự nàng ta không thể muốn làm gì thì làm.
"Ngài biết thái độ của Dung vương đối với chuyện này chứ?" Nàng hỏi Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa khẽ "ừm" một tiếng, rồi nói tiếp: "Ta không thể nào thành thân với hắn. Hắn đến Thượng Kinh một chuyến đã có thể vui đùa với ta, huống chi trong phủ hắn còn không biết có bao nhiêu nữ nhân là thiếp thất. Ta lười quản những chuyện đó."
Đường Thư Nghi: "... Nếu bản thân ngài đều hiểu rõ, vì sao còn muốn sinh con? Nhu Lợi quốc quy phục Đại Càn chưa lâu, địa vị của Dung vương ở Tây Bắc vô cùng đặc biệt, nếu như hắn cứ dây dưa không dứt, gây chuyện đến tai Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu, hai vị muốn thiên vị ngài cũng không được."
Lời nói của Trường Bình công chúa bị Đường Thư Nghi làm cho bực bội, muốn sinh con của Dung vương quả thật là nàng ta có chút xúc động, nhưng tình yêu nam nữ dễ khiến đầu óc con người ta nóng lên, lúc đó nàng ta cũng chỉ là bị d.ụ.c vọng che mắt, mới làm ra chuyện ngu ngốc nhất đời.
"Dù sao ta cũng không thành thân với hắn, Hoàng thượng và Thái hậu muốn trị tội ta thì cứ trị đi." Nàng ta bắt đầu bày ra bộ mặt lưu manh.
Đường Thư Nghi thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đứa trẻ sinh ra mang dòng m.á.u của người, người làm mẫu thân đều phải tính toán cho đứa con của mình. Ngài là trưởng công chúa, không để ý ánh mắt của người khác, muốn làm gì thì làm, nhưng đứa trẻ kia thì sao?"
Trường Bình công chúa mím chặt môi, không nói lời nào. Đường Thư Nghi lại nói: "Nó không thể từ nhỏ đã phải trải qua ánh mắt dị nghị của mọi người, dưới tình huống như vậy, có lẽ nó sẽ giống như người, không để ý ánh mắt người khác, tùy tâm sở d.ụ.c mà sống. Nhưng cũng có khả năng tính cách của nó khác người, nó để ý ánh mắt của người khác, nếu là vậy thì người phải làm sao?"